PHML's Diary

Sunday, November 30, 2008

Chiều Hoang


Nhạc: Phú Quang
Thơ:
Thái Thăng Long

Không có ai khi chiều về trước ngõ.
Chiều và chiều thương nhớ
Em và em ở đâu?
Không có ai Khi chiều đến hư ảo,
Nắng trên cao và gió vô tình.
Chiều hoang cho bài ca
Cho ta và em nơi ấy,
Cho mỗi cuộc đời,
Cho mỗi nhành hoa,
Cho mỗi nụ hôn,
Cho đầy men rượu
Cho cuộc tình lìa xa,
Giấc mơ giờ phôi pha.

Photobucket

Saturday, November 29, 2008

Xin lỗi nhé



Xin lỗi nhé chút tình tôi vụng dại

Thấy sao trời ngỡ ngọc vắt trên mây

Vì tham lam nên dang tay tính hái

Để thẩn thờ hóa ra ánh sao bay






Đã xóa



Photobucket
Photobucket

Friday, November 28, 2008

Xin lỗi nhé


...

Xin lỗi bạn và xin lỗi cho cả chính tôi nữa.


p/s:

Trời dạo này trở lạnh rồi, buồn đừng có lang thang ngoài phố hoài, đừng có giống một đứa dở hơi như tôi.






Đã xóa



Photobucket
Photobucket

Chỉ buồn đêm nay nữa thôi

Giờ ngồi đây gõ lóc cóc mà đầu thì cứ đâu đâu ấy, cái cảm giác muốn làm nhiều việc để quên đi cái việc bây giờ trong đầu muốn quên mà hổng có được, khó chịu gì đâu.

Mưa lác đác ngoài hiên, làm mình vốn thơ thẩn lại càng trở nên thẩn thờ lạ. Cái con mình hôm nay nó sao ấy nhỉ? Mình đâu phải đứa đầu óc thế, nói ra chắc gì đã ai tin.

Mình hôm nay mặc đẹp nhá, ngồi cứ ôm cái cellphone rồi bấm tới bấm lui cuối cùng chả bấm được gì, đúng là sốt rồi, cảm sốt thì đầu óc đâu có được bình thường.





Mưa đêm
Sụt sùi ngoài hiên
Thổn thức
Với nỗi niềm
Quạnh quẽ
.
Em ngồi đây
Lắng nghe
Nhạc điệu dịu êm
Hòa trong
Tiếng nấc
Da diết
Nhớ về anh
.
Nhớ
Ánh mắt
Mông lung
Nhớ
Nụ cười
Lém lỉnh
Nhớ
Giọt cafe
Thủng thẳng
Rơi
Đắng môi
.
Réo rắt
Tiếng mưa
Đủng đỉnh
Giọt sầu
Rớt lại
.
Đêm nay
Mưa
Ướt
Nỗi nhớ
Day dứt về anh

Cảm nặng òi. Đi ngủ thôi!

Photobucket
Photobucket

Sáng Mưa


Sáng Tác: Trương Đức Trí

Hôm nay mưa buồn quá,
Con đường đã quen lâu ngày, những sáng vội vàng
Tình vẫn chưa tan, sao mưa sáng lại đến nhanh quá
Anh không ngờ

Em vui tươi cười nói
Như mình đã quên lâu rồi, ánh mắt thay lời
Cà phê sáng nay, và ngoài kia
Trời vẫn mưa hoài, vẫn mưa hoài

Bao lo âu nào có tan vào tiếng mưa,
Vẫn còn đây những muộn sầu
Tình biết sẽ trôi đến phương nào
Giờ nước mắt tuôn, những nghẹn ngào

Có những sóng gió mới biết được tình kia, ôi sao mỏng manh quá
Có những bão tố đã cuốn thuyền tình em đến góc trời thật xa
Nhưng sao hôm nay bao nhiêu bồi hồi
Dường như tim em cũng đang sống vui, yêu thương trở lại

Hôm nay mưa buồn quá,
Con đường đã đi bao ngày, những sáng vội vàng
Tình ngỡ chưa tan, sao mưa sáng lại đến nhanh quá
Anh không ngờ

Ta chia tay, còn đó
Biết bao điều muốn trao, nhưng vội không nói thành lời
Rồi em bước theo tiếng mưa rơi bên ngoài
Và anh ngóng theo dấu chân ai xa hoài.

Photobucket

rảnh nhảm

Lúc nào cũng bị bạn bè chửi “rảnh nhảm dữ ha con”. Vậy mà nghe hoài vẫn chả thủng, vẫn cứ rảnh nhảm như thường.

Một đống thứ phải lo, mà bản thân lơ ngơ. Mới ký giấy xin thủ tục vay tiền, chán thế, người ta càng già càng làm có nhiều tiền, mình càng già thấy hình như nợ càng nhiều. Người ta cho vay cũng thấy sợ, chả biết có trả được không. Người ta không cho vay cũng mệt, không có tiền lấy gì xoay lòng vòng. Lòng vòng, lòng vòng hoài chóng mặt quá!

Thế đấy, ở nhà lơn tơn cũng lắm cái phiền. Mà hình như số mình nó thế, không làm thì thấy mình vô dụng mà ráng làm thì lại càng vô dụng hơn. Không làm thì chả lo lỗ chỉ lo không có tiền xài, mà làm thì chắc chắn lỗ, lại luýnh quýnh xoay sao cho huề vốn. Nói rồi, số mình là số ở không, càng làm càng lỗ mừ. Hehehe...

Cốt yếu của chuyện này là, một mớ bòng bong chưa giải quyết lại bị say nắng cảm mưa, muốn kiếm ai đó kể cho nghe cái nhàn cư vi bất thiện mà kiếm không ra. Đứa thì bận tời mức không đủ 8 tiếng để ngủ. Đứa thì đang mắc thi. Đứa thì đang bận lắm, chả biết bận gì. Đứa thì đang yêu, bận yêu, chỉ có người yêu. Đứa thì vừa chia tay buồn lắm. Rốt cuộc mình vẫn là đứa luôn luôn lắng nghe chả bao giờ hiểu. Muốn kiếm một đứa rảnh nhảm giống mình, không ra. Hóa ra mình cũng là hàng hiếm. Kekeke...

Vẫn như từ trước tới giờ, vấn đề của mình, mình tự lo.

Say nắng cảm mưa thì ở nhà, cắt liên lạc với thế giới bên ngoài vài tuần, vài tháng là lại đâu vào đấy, rồi lại cong đít lên mà bù cho khoảng thời gian rảnh nhảm.

Rảnh nhảm tới đây với thằng người yêu chỉ biết nghe không biết nói - Blog thui. Ngắm anh nhức mắt lắm òi, em lục túi xem còn tiền mà shopping không đây, hết tiền thì đi nhà sách ngắm... tùm lum. Hehehe...

Một ngày rảnh nhảm như mọi ngày bình thường khác.



Photobucket
Photobucket

26 November 2008


Tự nhiên vô tình tìm được một bài hát nghe yên bình đến lạ. Thế là cả ngày chỉ lặp đi lặp lại giai điệu mới quen thuộc. Biết đâu giai điệu ấy sẽ vào cả giấc mơ mình.

Hôm qua thao thức nên ngủ muộn.

Sáng tỉnh dậy cùng cơn ác mộng mà mình còn nghe được nhịp tim mình đập liên hồi. Đó là điều không thể xảy ra nhưng mình cũng thấy bần thần cả sáng.

Lạ nhỉ ngâm nga theo những giai điệu yên bình lại kéo mình đến với ác mộng. Chắc là xóa bỏ bài hát ấy thôi, không nghe nữa đâu. Lỡ bị ám ảnh thì sao?

Ngày hôm nay sẽ ra sao đây?


Photobucket
Photobucket

Em thấy thu về



Chiều nay
Em thấy thu về
Gõ cửa căn phòng cũ
Cất giấu
Bóng dáng anh
Thấp thoáng
Giữa những kỷ niệm
Chợt quên
Chợt nhớ
.
Em thẩn thờ
Gọi tên
Ngày cũ
.
Thu thắt thỏm
Trốn đi
Để lại
Bước chân anh
Nhạt nhòa
Giữa đám lá
Vàng vọt
Úa tàn
.
Em cuống cuồng
Chạy theo
Đuổi bắt mùa thu
Đuổi bắt ảo ảnh
Mang dáng dấp anh
Của ngày xưa
Đã từng
Thuộc về em
Miền cũ kỹ
.
Nhưng
Vấp phải bậc thềm
Khô cứng
Đau đớn
Em ngồi đây
Nơi khung cửa
Dõi mắt
Trông theo
Mùa thu
Vô tình đến
Vội vàng đi
.
Em gọi gió
Xào xạc
Xóa tất cả
Những gì của mùa thu
Vừa để lại




Photobucket
Photobucket

Thursday, November 27, 2008

lập đông


Hôm nay lập đông, cái se se lạnh làm tôi nhớ về nhiều thứ. Tự nhiên thấy nhớ vài người mà họ chả là gì của mình cả.

Ăn cơm chiều xong, tôi chạy lại ôm mẹ và xin viện trợ, bà nhìn tôi với ánh mắt tôi biết rằng không thể trông mong vào điều đó. Thôi kệ, ngày sang mùa trong năm mà, bữa nay tiêu tốn tí làm bữa tiệc nhẹ tiễn thu vàng vọt đi, đón đông lạnh lòng về chứ.

Ra phố nắng ngã cuối trời, làm tự dưng tôi thấy chạnh lòng. Triều dâng, nghĩa là có đặc sản thành phố Hồ Chí Minh – kẹt xe. May là không mưa nên cũng chả đến nỗi.

Đi vòng qua mấy con hẻm nhỏ, thấy hơi hướm của sài Gòn lành lạnh. Nỗi lo hay muộn phiền trong tôi tạm trốn đâu đó. Nhớ quá những ngày mặc áo dài đến trường... và nhớ quá những người của một thời. Đâu rồi tôi của ngày xưa?

Ngắm nghía mãi chả thấy cái ga-tô nào hợp với buổi tiệc tối nay cả, thôi chọn đại một cái vừa túi tiền vậy. Vậy là khui chai vang để dành năm mới. Tết năm nay vậy là thấy khoảng sắm đồ tết bị méo một khoảnh rùi. Mà nếu không có bữa tiệc này chắc tôi thấy cả khoảng trống mênh mông trong lòng mình ấy, lấp được tí nào hay tí ấy, phải không L?

Về đến nhà bày biện ra, mẹ tôi lắc đầu nói tôi là đứa rất biết hưởng thụ. Hưởng thụ mà không biết kiếm tiền là cả một vấn đề nan giải, tôi vốn dĩ vô dụng nên cứ nhắm mắt làm ngơ thôi.

Tôi là kẻ như thế biết cách tự làm mình hạnh phúc. Có sung sướng không khi tôi luôn là người tự tổ chức tiệc và tự tham dự? Ấm áp không với ánh nến chỉ có mình tôi?

Sài gòn sang đông rồi!

Photobucket
Photobucket

Hoài Cảm


Sáng tác : Cung Tiến

Chiều buồn len lén tâm-tư
Mơ hồ nghe lá thu mưa
Dạt dào tựa những âm xưa
Thiết tha ngân lên lời xưa

Quạnh hiu về thấm không gian
âm thầm như lấn vào hồn
Buổi chiều chợt nhớ cố nhân
Sương buồn lắng qua hoàng hôn

Lòng cuồng điên vì nhớ
ôi đâu người, đâu ân tình cũ?
Chờ hoài nhau trong mơ
Nhưng có bao giờ, thấy nhau lần nữa

Một mùa thu xa vắng
Như mơ hồ về trong đêm tối
Cố nhân xa rồi, có ai về lối xưa?

Chờ nhau hoài cố nhân ơi!
Sương buồn che kín nguồn đời
Hẹn nhau một kiếp xa xôi,
nhớ nhau muôn đời mà thôi!

Thời gian tựa cánh chim bay,
qua dần những tháng cùng ngày
Còn đâu mùa cũ êm vui?
Nhớ thương biết bao giờ nguôi?

Photobucket

nản


Dạo gần đây mình bất mãn với mọi thứ, tại sao vậy nhỉ? Mình không muốn tin tất cả là lỗi của mình.

Mình cũng chả dám đối diện với việc đang làm mình thao thức và lo lắng hàng đêm. Mình thấy sợ, mình cảm thấy xấu hổ, có cái gì đó trong mình sợ hãi và mình chùn bước trước nó. Dẫu biết rằng việc chần chờ của mình sẽ làm mình mất nhiều thứ và mình hiểu rằng một ngày gần đây mình lại làm cho người mình yêu thương phải khóc. Nhưng mình không đủ can đảm để nói lên điều đó, phải nói thế nào, phải nói làm sao?

Liệu có thể bỏ hết tất cả quá khứ để làm lại từ đầu không?

Những ngày qua mình cảm thấy có rất nhiều điều mới mẻ đến với mình, nhưng thâm tâm mình biết rằng những thứ ấy xa hơn tầm tay mình. Thứ duy nhất tôi muốn lúc này là bỏ cuộc.

Ông trời ơi, con đường nào cho tôi?

Có lẽ tôi cũng chỉ biết than thở và khóc với ông thôi. Ngòai ông ra tôi chẳng biết phải diễn tả những nỗi lo lắng của mình thế nào. Sự thật rằng tất cả là lỗi của tôi sao?

Mai rằm đấy, lời thỉnh cầu của tôi có đến tai ông không?


Photobucket
Photobucket

Ngày Về


Lẽ ra khi ngày trở về tôi phải là một con người hoàn toàn khác. Tôi muốn lột xác, tôi muốn đón nhận mọi ưu phiền một cách trực diện, thực sự chấp nhận và đối mặt với nó chứ không phải vẻ giả tạo của gương mặt cười.

Nhưng có lẽ tôi sống quá lâu với những nỗi buồn, tôi quen với việc đông người thì cười, một mình thì khóc. Và rồi những dòng nhật ký vẫn sặc mùi quá khứ, vẫn đâu đó loáng thoáng sự kêu ca than vãn. Một tháng có phải là quá ngắn để thay đổi thói quen suốt 4 năm qua? Hay tôi dùng thời giờ vào việc vô ích?

Ý nghĩa cuộc sống?

Một ngày 24 tiếng cứ vô tình trôi qua dù muốn dù không. Có người tận dụng từng giây từng phút để sống thật ý nghĩ, có người lãng phí một cách vô tội vạ. Tôi không hiểu được sống từng ngày có ý nghĩa là như thế nào nhưng tôi thấy mình lãng phí rất nhiều thời gian.

Ý nghĩa của cuộc sống? một khái niệm quá mơ hồ. với tôi cuộc sống ý nghĩa không phải thước đo của thành công. Vì thế cho dù địa vị cao hay thấp, giàu hay nghèo, chỉ cần bản thân nỗ lực sống tốt từng ngày như thế có gọi là cuộc sống có ý nghĩa không?

Cảm giác của tôi lúc này đây như vừa tỉnh dậy sau một cơn mơ, tôi không nhớ rõ, không biết mình đã sống ra sao trong suốt những năm dài đó. Thấy bàng hoàng và trống không. Bây giờ để bắt đầu lại tất cả, liệu có là quá trễ?

Nhưng phải bắt đầu từ đâu đây và bắt đầu như thế nào? Hoang mang lắm! phải thú nhận rằng tôi thấy sợ hãi, tôi thấy từng bước chân của mình nặng chịch không thể bước tới.

Bao trùm tất cả không gian chung quanh tôi là sự lỡn vỡn của lo lắng và sợ hãi. Tay chân loạng choạng và run rẩy khi phải đối diện với chính mình.


Photobucket
Photobucket

Cơm áo gạo tiền


Mình ghét chuyện sống lúc nào cũng nghĩ đến việc cơm áo gạo tiền, làm con người ta trở nên khô cằn, già cỗi. Đôi khi ước mơ cũng nhiều, việc muốn làm cũng nhiều, nhưng rốt cuộc bị trói chặt bởi cái mà ai không có thì không thể sống “tiền”. Yêu mi nhiều lắm, nhưng ghét mi cũng chả ít tẹo nào.

Ngày xa xưa, mẹ bảo con là chờ mẹ một năm, rồi con sẽ được sống như những gì con muốn, bởi mẹ hiểu con với mẹ sống cùng nhau chả khác gì cực hình, gặp nhau nói đến câu thứ hai thì một là con bỏ đi, hai là mẹ bỏ đi. Bữa cơm mà hai mẹ con cùng dùng bữa thì nước mắt thay canh mẹ nhỉ?

Một năm sau, những gì con nghĩ sẽ trở thành hiện thực bỗng chốc trở nên xa vời vợi, một việc mà vài tháng trước đã nắm chắc trong tầm tay, thì lúc ấy con đã nghĩ có lẽ cả đời này sẽ không thể nhìn lại những gì mình đã từng nghĩ là sẽ có.

Con sợ phải ước muốn, sợ phải thấy những thứ mình có ra đi, sợ cảm giác bất lực, sợ rất nhiều… nỗi sợ bao trùm giấc ngủ hàng đêm. Nhưng nỗi sợ lại níu được con ở bên cạnh mẹ mà không phải tiền mẹ cho con.

Con người ai cũng muốn tìm cho mình một nơi để sống, một nơi mà với họ sẽ xây dựng được hạnh phúc. Với hiện tại con bắt đầu đặt những viên gạch vụn để xây cho mình những thứ bé nhỏ đơn giản vừa tầm tay. Một giấc mơ tầm thường vậy mà con lên kế hoạch cho 4 năm. Bốn năm trôi qua nó vẫn là đống gạch vụn.

Chuyện cần tiền thì luôn có, xoay lòng vòng để êm xuôi thì lại xuất hiện một lọat việc cần phải có tiền. Cứ thế, loay hoay hòai, giấc mơ cũng vẫn cứ xa hòai. Nhìn vào gương và phải thừa nhận mình vô dụng chả dễ dàng gì đâu.

Cảm xúc này ai có thể chia sẻ cùng tôi?

Đứng lên đi tiếp nào. À không, bò dậy mà lê lết tiếp.

123, lết nào!


Photobucket
Photobucket

.


Dẫu rằng muốn nói xin lỗi sớm hơn nhưng lòng có nhiều chuyện buồn quá, không muốn cứ tự đá động vết thương hoài. Hôm nay tâm trạng cũng không tốt lắm, nhưng càng không nói thì lại càng thấy nặng lòng.

Bắt đầu thì L đã là người có lỗi trước, kết thúc cũng do L quyết định, điều kiện do L đặt ra, phạm luật cũng là do L.

Tuy vậy vẫn câu nói cũ “chưa hề hối hận vì quyết định đó!”

...

Đã có thời gian, mỗi khi buồn muốn khóc là nhấc điện thọai lên, bấm số đó, nhưng lại không thể bấm được con số cuối cùng. Và khi gặp chuyện bất ngờ con số đầu tiên hiện ra trong đầu vẫn là số đó, đã gọi nhưng không có tín hiệu trả lời từ bên kia… và biết rằng tất cả đã kết thúc!



Cố liên lạc, cố xin một cái hẹn, cố gặp mặt cho bằng được, không phải để níu kéo quá khứ. Chỉ muốn xác định một vài điều. Và thật lòng rằng lúc đó L đang chịu rất nhiều áp lực, không biết bản thân có vượt qua được không, muốn nói hết suy nghĩ trong đầu, muốn lòng vơi bớt một tí, nhưng lại không muốn ảnh hưởng đến cuộc sống hiện tại của mình. Bởi bạn đã thuộc về quá khứ rồi.

Lâu lắm và cũng khó khăn lắm mới có thể gặp lại, không phải để nói dối. Nhưng ánh mắt đó,ánh mắt của bạn nhìn mình làm mình không đủ can đảm đế nói thật.

Xin lỗi nhé, xin lỗi vì đã nói dối.

Từ xưa đến giờ những chuyện L nói dối bạn cũng nhiều quá rồi, không muốn tiếp tục nói dối nữa.

Xin lỗi, xin lỗi vì đã không thể nói thật được với bạn.


Photobucket
Photobucket

Người yêu dấu



Sáng tác: nhạc nước ngoài


Người yêu dấu , biết bao giờ được trông thấy anh
Cùng em sánh vai dìu em bước trên
Đường nắng ban mai ngàn hoa

Người yêu dấu , những kỷ niệm ngày xưa khó phai
Giờ đây vắng anh lòng em nhớ nhung
Thầm khóc cho duyên mình

Nhìn đàn chim én tung cánh
Nhắn tin về phương trời xa
Biết anh còn thương nhớ đến người xưa
Đã trao cho anh trọn tình yêu của tuổi mộng mơ

Người yêu dấu , những tháng ngày mình cách xa
Dù xa vắng anh lòng em vẫn luôn
Thầm nhớ anh muôn đời .....

Photobucket

Wednesday, November 26, 2008

Chờ đợi một giấc mơ


Lâu rồi tôi không cảm nhận từng làm gió vuốt nhẹ qua mặt mình. Ra phố luôn hối hả, có lẽ khi có chuyện gì đó tôi không dễ dàng chấp nhận nó, lòng buồn tôi mới thấy bao quát không khí chung quanh mình.

Thứ duy nhất trong lòng tôi lúc này là muốn khóc, khóc thật nhiều, nhưng đôi mắt ráo hoảnh và cứ trơ trơ ra đó. Nụ cười hôm nay của tôi chắc là khá đẹp.

Tôi là người sống không hiện thực, đôi khi luôn chờ đợi một giấc mơ một giấc mơ không thể có. Hiện tại mệt mỏi tôi tìm đến giấc mơ để khoả lấp nỗi thất vọng trong lòng mình, để tự an ủi lấy bản thân mình, vì đôi khi nỗi buồn của tôi nó lỳ lợm nằm yên nơi trái tim không chịu di chuyển. Thời gian qua đi hiện thực của hôm qua cộng với hiện tại ngày hôm nay càng lúc càng đẩy giấc mơ tôi đi xa hơn… xa mãi. Và tôi cũng nhận ra rằng giấc mơ đó ngày càng phù phiếm, không bao giờ có thể xảy ra. Thế nhưng tôi không thể từ bỏ hay tôi không muốn từ bỏ?

Dẫu rằng giấc mơ mãi mãi cũng chỉ là mộng mị, tôi vẫn cứ ngồi chờ, chờ đợi một giấc mơ.




Photobucket
Photobucket

Mưa à, tao yêu mày lắm


Chẳng biết từ bao giờ tôi thích mưa đến thế. Có lẽ từ cái hồi còn bé tí, hay cãi mẹ dầm mưa, hay từ khi cùng chung đội mưa đi học với nhỏ bạn, đến lớp ướt từ đầu tới chân. Hay bởi tôi có quá nhiều kỷ niệm gắn bó với mưa.

Có thể tôi yêu nó do cảm tính. Dù sao thì tôi cũng sinh vào cái tháng “trời không mưa anh cũng lạy trời mưa”. Những ngày tôi sinh ra ông trời chắc buồn nhiều nên hay khóc. Dù sao thì mưa tháng sáu bao giờ cũng vội vã đến vội vã đi, chẳng như mưa ngâu tháng bảy tê tái cả lòng người.

Tại sao tôi yêu mưa ư? Thì mưa làm tôi ăn ngon ngủ ngon hơn. Tôi thích nhìn thành phố loang loáng nước dưới bóng đèn đường cao áp chiếu hắt từng bóng người đi qua. Hay ngửi được cái mùi đất quyện với cỏ ngay ngáy sau một cơn mưa rào. Tôi thích cái lạnh ướt át, tôi cũng muốn những giọt mưa che đi những giọt nước mắt của mình. Một bình trà ấm, vài món nhấm nháp, nằm dài trên chiếc ghế đặt sát mái hiên nhà, nghe mưa lóc tóc rơi quyện cùng với âm nhạc nhẹ nhàng… tôi hoà hồn mình vào mưa.

Khi yêu ai đó mình yêu tất cả thuộc về họ? Có lẽ tôi yêu mưa nhiều quá rồi, tình cảm dành cho nó cũng quá lâu nên khó mà bỏ được. Không ít những người gặp tôi luôn than phiền về những con mưa. Mưa bất chợt làm ướt hết người, mưa dai dẳng chẳng được đi đâu… tôi yêu nhiều quá nên chấp nhận tất cả những điểm không tốt thuộc về mưa. Chiếc áo dính vết bẩn do mưa, cơn mưa xối xả làm những giọt nước thông thường dịu dàng trở nên ran rát… tình trạng kẹt đường khi mưa vào giờ cao điểm làm không ít người cau có. Còn tôi, gọi phone cho mẹ báo kẹt đường, vòng tìm quán café ghé vào gọi ấm trà nóng, lựa một chỗ gần cửa sổ có kính, hay một nơi tôi có thể ngắm được mưa, từng giọt nước mong manh đọng nơi mảng kính rồi lăn tăn rơi, hoà vào nhau chạy xuống tạo những vệt dài, tôi thẩn thờ ngắm chờ thời gian trôi qua…

Tôi yêu mưa, cho dù mưa thế nào thì tôi vẫn yêu. Có thể với bạn một ngày nắng ấm tuyệt vời hơn những cơn mưa mù mịt, nhưng với tôi chỉ mưa mới có thể chia sẻ cùng tôi những nỗi niềm. Một ngày nào đó có thể tôi sẽ thôi không còn yêu mưa nữa, nhưng cũng không ít tình yêu tồn tại mãi suốt cả một đời người. Ngừng yêu mưa, có thể… một ngày nào đó. Nhưng giờ thì mưa ơi, tao yêu mày lắm!


Photobucket
Photobucket

lo


Ừ thì sống ai mà không có sai lầm, mình phạm lỗi nhiều còn hơn số ngày mình sống. đôi khi chỉ muốn gặp một ai đó, nhắn một dòng tin là xin lỗi. Không phải do sĩ diện mà không làm chỉ thấy là hình như không cần thiết. L cũng trẻ con cũng bồng bột, cũng muốn người ta quan tâm mình, cũng muốn sở hữu, muốn chứng tỏ mình, và tự đánh mất mình đánh mất luôn những thứ mình đang có.

Hối hận ư? Không, mình nghĩ rằng ai cũng phải vấp ngã để trưởng thành, phải mất để biết mình từng có, phải đau mới nhớ đời.

Bạn bè mình đánh mất rất nhiều, buồn cũng đã qua. Mình bằng lòng với những người bạn đang có. Sắp xa nhau rồi, và có những đứa làm mình bất ngờ với tình cảm dành cho mình, dù bạn nghĩ gì khi làm điều đó thì thật lòng bạn làm L cảm động đến mức sắp phát khóc đấy. Cám ơn, cám ơn nhiều lắm…

L đang đứng ở ngã rẽ và phải chọn con đường cho mình, chơi trò may rủi để chọn tiếp con đường sẽ đi, hay chọn lựa theo cảm tính? L ko có niềm tin cho tất cả.




Photobucket
Photobucket

giống-khác


Cũng không biết có phải di truyền không, nhưng mẹ luôn nói mày sống với tao mà chả giống tao gì cả, giống hệt thằng cha mày, chuyện này chỉ có mẹ biết chứ con sao biết được, mười tám tháng quá bé để biết bố mình ra sao.

Thời gian không phải ngắn nhưng không phải ai cũng biết tha thứ để đón nhận sự thanh thản. Con cũng thế, quá bé, quá khờ để tìm đáp án lòng mình bằng cách trả một cái giá quá đắt.

Con uống nhiều hơn ăn. Nạp năng lượng chủ yếu bằng nước uống, không biết có bao nhiêu người giống con nhỉ. Uống sữa để chống đói. Không thích ăn, chỉ thích uống các loại nước, hết nước ép rồi lại sinh tố. Cái này mẹ cũng nói con giống bố nốt, mà thiệt ra thì sở thích về ăn uống của mẹ khác con

Mẹ nói rằng ngày xưa tao không nghĩ nhiều, chỉ đơn giản là sinh ra mày thì với tao mày như tờ giấy trắng, tao vẽ rồng ra rồng, vẽ rắn ra rắn, ở với tao thì giống tao. Ai dè mẹ vẽ rồng mà con hoá ra giun. Con hay nhìn mẹ rồi cười, nhưng không phải nụ cười nào cũng chứa hạnh phúc.

Vẻ bề ngoài đôi khi không thể phản ánh được tất cả bên trong. Nhưng với cuộc sống hối hả như bây giờ thì liệu mấy ai có thời gian để nhìn cái mà ai cũng gọi là nội tâm. Mà nội tâm ai mà không có, phải chăng để ngắm nhìn nội tâm của một người bên cạnh mình là điều dư thừa.

Có những người luôn tự khẳng định cái tôi của mình bằng sự khác biệt nhưng với một số người sự khác biệt đôi khi lại là nỗi đau.


Photobucket
Photobucket

Mệt mỏi


Cảm thấy không khí chung quanh mình như đọng lại, khó thở…

Phải chi lúc này có thể khóc oà nhỉ, thèm khóc một trận cho no mắt … cho tất cả tan theo không vướng bận nữa. Đôi khi muốn nhận được một lời an ủi, nhận được một lời khích lệ nhưng không phải theo cái kiểu “mày như thế là quá tốt rồi, còn muốn gì nữa…” thế mới thấy, chung quanh mình không ít người nhưng tìm được người có thể nói những thất bại, những nỗi lo lắng thì không có lấy một móng.

Lẽ ra khi ghi những dòng này phải đau một tí nhưng sao thấy tức cười, mỉm cười là sở trường của mình mà.



Mỗi khi vấp váp, tim quặn nhói, thì câu nói luôn thốt ra là “mẹ ơi”, chỉ đến đó! Lòng luôn nhắc đi nhắc lại “con có lỗi với mẹ”.

Buồn phiền của con luôn được giấu một cách cẩn thận, không dám nói với chung quanh sợ bị khinh thường, mà vốn dĩ có ai xem trọng đâu mà phải lo lắng, thì bản chất con người mà, ai cũng mong mình đừng bị khinh rẻ. Có quá nhiều người có sở thích cười chê chà đạp lên nỗi đau của kẻ khác để thoả mãn cái tôi của mình, để biết mình hơn thiên hạ. Mẹ là người duy nhất thương yêu con và không bao giờ bỏ rơi, có nhiều lúc muốn chui vào lòng mẹ mà thổn thức nhưng không dám, con đau một thì mẹ đau mười. Mình rơi nước mắt và làm cho người mình thương phải rơi nước mắt cái nào đau hơn? Vậy thì con cười để mẹ vui khi biết con gái mình hạnh phúc.

Lúc này muốn thét thật to lên “tôi cũng có trái tim”

Photobucket
Photobucket