PHML's Diary

Sunday, June 27, 2010

đại lộ

Nguồn ảnh: sưu tầm

Cái nóng của Sài Gòn tháng này được khoả lấp bởi những cơn mưa. Khí trời dễ chịu, vòng vèo dưới những ánh đèn vàng vọt, phố ồ ả những bóng xe lướt ngang dọc, thấy mình bé nhỏ đến tưởng chừng vô hình.

Đại lộ Đông Tây thưa xe hơn hẳn, mặc mỗi chiếc áo ngắn tay và mỏng mảnh cảm thấy gió thốc qua lồng ngực, luồn qua kẽ áo, lạnh đến tê cứng. Mình thích cảm giác lạnh lẽo, ẩm ướt của những ngày mưa.

Sài Gòn thay đổi nhanh đến chóng mặt. Những con đường mới mở, những ngôi nhà mới xây, những con người mới đổi đời. Còn ta cũ kỹ đến hoang phế. Thật khó để theo kịp mọi thứ, cái dòng chảy khoa trương ấy có khi làm ta chán ghét.

Đại lộ rộng rãi và được thắp sáng lung linh bởi những ánh đèn cao áp, ép mình theo đường cong lượn của con kênh Bến Nghé, nhìn từ trên cao thật lung linh rực rỡ. Khi chậm rãi đi trên nó nhận ra mọi thứ không hoàn hảo đến thế. Một bên là những ngôi nhà mới xây hẹp có rộng có do phóng đường, và đâu đó còn sót lại những ngôi nhà, kiểu dáng từ những năm 45-54 đặc trưng nhiều cửa sổ hẹp và cao. Nó gợi lại cho mình hình ảnh thời thơ ấu chẳng đẹp gì, nhưng ở đó có trái tim trong sáng thơ ngây không biết sợ nghịch cảnh, tin tưởng hớn hở vào một tương lai không biết trước.

Một bên là con kênh đen ngòm đang chờ đợi ngày cải tạo. Thỉnh thoảng có những đoạn ngắn trở thành nơi vứt rác công cộng, nơi con đường kiêu hãnh vừa mới được hoàn thành chưa lâu. Gió từ con kênh dạt vào mang theo cái mùi phân huỷ trong sự ẩm ướt chẳng dễ chịu chút nào.

Tuy thế vẫn phải thừa nhận lợi ích từ con đường đã đem tới.

Có phải mọi thứ đều như thế, nhìn từ xa bao giờ cũng đẹp hơn lại gần. Có những thứ trông bóng bẩy nhưng vẫn bốc mùi. Có những thứ tưởng chừng chẳng đẹp gì nhưng vẫn hữu dụng. Và cuộc sống không phải lúc nào cũng thấy được những mảng trắng đen rõ rệt, nó hoà lẫn tạo nên sắc độ xám khác nhau, mà ta chẳng biết sắc độ thế nào là đủ đẹp.

Những ngày này ta thấy lòng khô cạn. Biết đâu đấy ta cũng sẽ đổi thay như những con đường, cố gắng tạo cho mình một vẻ ngoài hào nhoáng với trái tim trống rỗng.

Tháng sáu với những ngày mưa…


PHML

Friday, June 25, 2010

Xe đạp

Nguồn ảnh: sưu tầm


Quán ồn kinh, giờ mỗi lần tụ tập 3 đứa thì toàn chọn những quán có thức ăn ngon và máy lạnh. Với nhịp sống hối hả, mê mải kiếm tiền và lo ganh đua thu nhập, thời gian cũng chẳng đủ để chăm sóc bản thân í chứ, làm gì có chuyện ngắm mây và thả hồn theo gió. Những quán café yên tĩnh ở Sài Gòn không đáp ứng được nhu cầu ăn ngon.

Với cuộc sống hiện giờ không thể mở miệng thốt rằng mình khổ, chẳng giàu có gì, nhưng người giàu còn khóc huống chi mình. Mấy tháng qua cuộc sống cứ lờ đờ trôi. Đến trường về nhà, chán thì dạo phố mua sắm một mình. Ngoài việc kể lể 2 hôm nằm viện ra thì hình như chả có gì để nói hết.

Sinh nhật năm nay không bánh, không nến, không hoa, nhưng vẫn có nhiều lời chúc và quà. Nhưng có một lời chúc đã luôn nhận được trong suốt 9 năm qua, dù 6 năm nay chưa có lần nào gặp mặt. Viết cái tin nhắn “mày quên sinh nhật tao à”, nhưng rồi lại không gửi. Một năm chỉ vỏn vẹn gửi cho nhau duy nhất một tin nhắn, nó trở thành một thông điệp đặc biệt. Chẳng ai có thể quên người vẫn tồn tại trong trái tim mình cả.

T nhận ra chiếc lắc đeo ở tay thì hỏi. Tôi hỉ hả khoe quà tôi mua tặng mình sinh nhật. Q hỏi thăm sinh nhật năm nay thế nào. Tôi cười hì hì “biết sợ tuổi”. Thế là bị cả hai cằn nhằn cho một hơi, vì tôi có già đâu mà cứ lằn nhằn chuyện tuổi miết. Già thì ai cũng phải già, nhưng liệu khi già rồi mình có tìm được điều mình muốn hay không. Tôi đã quá mệt mỏi để tìm kiếm nó rồi.

Đề tài được chuyển qua xe cộ. Và tôi hớn hở góp vào “tao muốn mua một chiếc xe đạp”. Và tôi bị bảo rằng điên. Chả hiểu sao thi thoảng thích đạp xe, mà nhà chả có xe để đạp, kỷ niệm của tôi về chiếc xe đạp của mình cũng chả hề có. Năm lớp 7 tôi nằn nì mãi mẹ mới mua cho chiếc xe đạp, đi học được một tháng, thì mẹ xót con, nên thôi đổi xe gắn máy cho mà đi. Và đó cũng là lúc tôi biết cúp học.

Ở trường cũng như ở đời, ai cũng chăm chăm vào vẻ ngoài. Nếu ở bãi đậu xe người ta xếp tay ga riêng, gắn máy riêng, thì ở trường nhóm đi tay ga thật khó khăn để dung nạp một đứa đi gắn máy thường. Vì bạn nổi bật nên bạn cũng chỉ có thể kết bạn với những người nổi bật. Với sự ưa hào nhoáng, tính bốc đồng trẻ tuổi, chẳng dễ dàng gì chấp nhận việc mình là cái nền của người khác. Câu nói quen thuộc từ rất rất lâu rồi tôi không còn nghe thấy nữa “bạn chửi tôi, nhưng bạn ao ước được như tôi”.

Và bất chợt tôi nhớ đến chuyện đã rất lâu rồi. Từ cái thời mà mới ra @ cơ, cũng 7-8 năm nhỉ. LD là cô gái bạn phải ngoảnh đầu khi đi qua, và không có anh chàng nào tiếp cận cô mà đi xe thường cả. T cao ráo, đẹp trai, lẽ dĩ nhiên đi @, sau khi du học 1 năm thì được về luôn là ứng cử viên sáng giá nhất. Rồi một hôm T hỏi D rằng “anh đạp xe lên trường đón em, em có ngồi xe anh không?”. D cười và lảng câu hỏi. Vào lớp D thở dài lo lắng chẳng biết thằng ấy bị điên gì nữa, không biết nó có làm thiệt không đây… Đúng vậy, vào thời điểm đó tôi cũng nghĩ rằng như thế thật mất mặt.

Giờ muốn mua một chiếc xe đạp, nhưng mẹ tôi không đồng ý tôi mua bất cứ cái gì vào lúc này cả. Muốn có xe đạp, tôi phải có thứ chứa được nó. Chả bao giờ tôi được thoả mãn cái mình muốn ngay tắp lự cả. Cái gì cũng phải có điều kiện cả.

Đời dạy tôi rằng việc có và mất cũng như bàn tay mặt sấp mặt ngửa vậy. Việc ao ước ngày hôm qua sẽ trở thành vô vị ở ngày mai, và ngược lại.

Biết đâu một ngày nào đó, tôi lại ghét xe đạp như trước đây. Và T, Q sẽ nhớ bao nhiêu lần sinh nhật sau này của tôi nữa.


PHML