PHML's Diary

Thursday, December 2, 2010

rỗng

photo by karennassar
Dạo này mỏi mệt quá!

Càng căng thẳng cơn đau bao tử càng kinh khủng. Sáng chưa ăn gì đã nôn một đống dịch bao tử đắng nghét chua lòm, cả ngày ngơ ngẩn. Nên chăng vào viện và sống tách biệt hẳn với cuộc đời.

Câu nói quen thuộc của mọi người dành cho tôi là “hạnh phúc hay không hạnh phúc do chính nhận thức của mình”. Tôi hy vọng rằng nhận thức mình đúng là lệch lạc, vì như thế mới có cơ hội để điều chỉnh lại và biết đâu đó một ngày nào đó tôi sẽ lại hạnh phúc.

Vài người trách rằng tôi đã không cởi mở lòng mình, trong khi tôi cố gắng trao cho họ những niềm tin nhỏ bé còn sót lại, thì họ cho rằng nó không đáng không đủ và vứt bỏ đi không hề có chút lưỡng lự.

Suốt những năm dài, tôi nghĩ sống yên lặng để tìm thấy sự an bình, thì tôi cũng nhận ra những đợt sóng ngầm cũng rất đáng sợ. Tôi không dám khoe khoang những thứ mình sở hữu, đơn giản vì có thể với tôi nó đủ to tát nhưng với người khác thì có khi chỉ là rác rưởi. Tôi không thích giao tiếp với những người tầng lớp trên mình, không phải tôi sợ họ, mà vì tôi hiểu quá rõ một vài thành phần trong số họ. Tôi muốn từ bỏ cuộc sống kiểu cách để tìm cho mình một thế giới khác phù hợp hơn.

Từ bỏ thế giới đó để sáu năm qua tôi bước vào thế giới mà ngỡ dành cho mình, càng cố hoà hợp tôi lại càng thấy trống rỗng. Chẳng có nơi nào dành cho tôi cả.

Cuối năm ngoái đến giữa năm nay, chi tiêu của tôi khá rộng rãi. Và tôi nghĩ cuộc sống của tôi chỉ cần thế này là đủ. Nhưng giờ đây tôi đối diện với những khó khăn có thể cướp nó khỏi tay mình.

Ai cũng bảo rằng tôi hãy nói ra những suy nghĩ của mình sẽ nhẹ lòng hơn. Nhưng một khi tôi để suy nghĩ của mình lọt qua lời nói cũng là lúc tôi cảm thấy mình bị tổn hại. Bạn bè là để chia sẻ, nhưng thậm chí với họ tôi cũng chỉ luôn nói những thứ họ muốn nghe hơn những thứ tôi muốn nói.

Khi tôi đạt được điều gì đó làm cho lòng tôi mừng rỡ vui sướng, tôi cũng chẳng dám nói ra. Vì nói ra thứ tôi nhận được không phải là sự sẻ chia để cùng hạnh phúc mà chỉ là những mỉa mai soi mói. Khi tôi nói rằng tôi khó khăn và mệt mỏi, tôi không bắt bạn phải chịu nó thay tôi, tôi cũng chẳng cần sự giúp đỡ của bạn. Cái tôi cần là sự chia sẻ cho dù bạn không thể đồng cảm, thì cũng hãy lắng nghe nó chân thành. Nhưng đổi lại tôi chỉ nhận được trong ánh mắt bạn sự ái ngại. Không cần phải vắt chân lên cổ tránh tôi như thế đâu, tôi không có khả năng rượt theo bạn để đeo những khó khăn của tôi vào bạn đâu. Những khó khăn ấy chỉ dành cho tôi chứ không phải dành cho bạn, trở ngại trong cuộc sống không phải là bệnh dịch mà có thể lây lan. Vì cuộc sống của tôi không phải là cuộc sống của bạn, đặc thù khó khăn của tôi cũng không thể ảnh hưởng đến bạn.

Khi ai đó gặp rắc rối tốt nhất là tránh xa họ, phòng hờ phiền phức cho mình vẫn hơn. Phòng tốt hơn chữa. Vắt chanh thì phải bỏ vỏ thôi, chả có thằng nào giữ vỏ cả. Vỏ thì giữ làm gì?

Thực tế cuộc sống là như thế, tôi còn mong mỏi điều gì?

Tôi đã đòi hỏi quá nhiều từ cuộc sống này chăng?

Có lẽ bắt đầu từ hôm nay tôi sẽ thôi cố gắng hoà hợp với chung quanh nữa. Tôi sẽ không kìm nén cảm xúc của mình để người khác thấy thoải mái. Tôi sẽ không còn cười ngờ nghệch để người đối diện thấy dễ chịu. Tôi muốn sống thật với cảm xúc của chính mình. Tôi muốn được sống trước khi tôi chết.
PHML