PHML's Diary

Monday, February 23, 2009

Hạnh Phúc


Tổng kết tháng này dư chút đỉnh, Tháng giêng mà có dư tí cũng mừng. Nhưng khoảng hụt của 2 tháng nữa không biết có đủ bù vào không. Đấy, với cái cách tính kiểu như mình thì vừa mới vui đã ập ngay nỗi lo. Hạnh phúc vô thường!

Vừa xem chương trình tên gì cũng không nhớ rõ hình như luôn có cách để yêu thương hay sao ấy trên VTV9. Và mình nghe họ thảo luận về hạnh phúc, nghe đúng nhưng áp dụng vào mình vẫn thấy sao sao đó. Để nhớ xem:

- Đặt mục tiêu càng rõ ràng càng dễ có hạnh phúc: Mình đặt rất rõ đó chứ, ví dụ sẽ hoàn tất nợ trong 6 tháng, mỗi tháng chi tiêu ra sao đễ có thể hoàn trả đúng hoặc sớm hơn dự định. Mình thực hiện được đấy chứ, nhưng bỗng có chi phí phát sinh khác. Cố gắng làm sao cho chí phí phát sinh không ảnh hưởng đến kế hoạch hoàn nợ. Cũng làm được, nhưng thay vào đó không phải là cảm giác hạnh phúc mà là sự mệt mỏi và lo lắng cho tháng sau không biết chuyện gì sẽ đến đây?

- Nên mong muốn với những cái vừa tầm tay mình thôi: Ừ, thì mình có dám mơ ước đâu, chỉ mong sao có tháng nào đó mình đừng bị đánh thức bởi ác mộng, không phải thót tim khi nghe những thông tin được người quan tâm đến mình thông báo. Không phải luôn cố gắng dặn lòng vững chải, không phải khóc một mình và đặt câu hỏi tại sao tôi luôn phải giải quyết mọi việc và đối diện mọi chuyện chỉ có một mình. Cũng như sáng nay vậy, ngủ lúc 2h, giật mình lúc 7h, hồi hộp, mồ hôi ướt đẫm… tai nghe những âm thanh không có thực. Tình trạng này mà kéo dài có lẽ sẽ vào Hàm Nghi thăm bạn. Mà tôi đâu có gây ra tội ác hay phạm pháp đâu, sao phải khổ sở thế chứ? Sau khi tỉnh thì tôi được mua đồ ăn sáng món tôi muốn ăn, xem tin tức, nghe nhạc rồi đi ngủ, 2h trưa tôi dậy. Đấy, ai nhìn vào tôi cũng bảo tôi sướng thế, được lo cơm nước tận miệng, ngủ thả giàn. Còn muốn gì nữa? Với người có tâm lý như tôi thì hạnh phúc ở đâu?

- Khi người ta cảm thấy nắm bắt được cái mình muốn trong tay, thì người ta thấy hạnh phúc: Đúng! Nhưng tôi chưa có cảm giác thật về những gì mình có. Và cuộc sống dạy cho tôi là đôi khi những cái mình muốn đối nghịch với những thứ mình cần. Vậy bạn sẽ chọn những thứ bạn cần phải làm hay những điều bạn muốn?

Hạnh phúc ngay trong tim mình. Nhưng trái tim tôi luôn cố gắng thực hiện việc duy trì sự sống, và điều đó theo cách nghĩ của tôi là vì một ai đó không phải vì tôi. Dẫu biết rằng hạnh phúc ở ngay bên cạnh nhưng tôi không thể nắm bắt.


Chiều nay, tôi nhận được bản kê khai lại số nhân khẩu để điều chỉnh giá nước. Có thể nói với tôi chuyện nước điện lên không làm tôi lo lắng. Bởi tôi không phải là người chi trả những chi phí đó, và nếu có chi trả đi nữa thì tôi vẫn có thể lo được.
Trên thông tin luôn nghe nói về tình hình khủng hoảng kinh tế. Tôi chia nó làm 2 thành phần: giàu và nghèo

- Giàu:
Có rất nhiều người nói với tôi rằng: cho dù họ - những người giàu có đó có phá sản đi nữa thì họ cũng còn chút ít, làm gì phải tự sát. Có lắm người đói ra đó họ vẫn luôn đấu tranh từng ngày để được sống?

Tôi không phải là người giàu nên không biết, nhưng tôi cũng đã từng ở trên mức trung bình rồi té một cái phịch, chới với. Bạn tưởng tượng xem một ngày bạn có 500k để tiêu và một buổi sáng bạn nghe được là bạn không còn gì cả, bạn có 5k để tiêu hàng ngày. Học cách tiêu tiền hay đua đòi thì dễ, nhưng học cách tiết kiệm rất khó. Tôi phải bỏ ra 4 năm để học cách tiết kiệm và đến giờ thi thoảng tôi vẫn xài rất hoang phí so với thu nhập của mình. Nghe có vẻ bình thường như khi rơi vào bạn sẽ hẫng.

Địa vị. Có tiền là có địa vị, bạn đang được mọi người kính trọng, Bạn nghĩ rằng họ kính trọng bạn bởi đức tính tuyệt vời. Thời nay không ai rảnh để kính trọng cái không nhìn hay sờ được đâu. Họ nhịn nhục bạn, họ cúi trước bạn, họ mừng rỡ khi gặp bạn, bởi ít hay nhiều họ được một ít lợi gì đấy từ bạn. Nghe có vẻ láo quá! Một trong những người vẫn luôn bên bạn trước đây, vào một buổi sáng họ nhìn bạn bằng ánh mắt khinh miệt, và kể lể những thứ đốn mạt ở bạn ra , họ quên mất ngay những lời ngọt ngào trước đây. Và đôi khi còn kinh khủng hơn, họ sẽ đạp bạn không thương tiếc. bạn sẽ rơi vào cảm giác sốc.

Tình cảm đó là thứ thiêng liêng, đôi khi bạn mất tất cả nhưng bạn vẫn còn nó, nhưng đôi khi không. Và nếu là không bạn sẽ mất hẳn niềm tin vào thế giới này.

Và còn rất nhiều thứ lặt vặt khác, tưởng vô hại nhưng nó chẳng khác gì thêm dầu vào lửa khi bạn thất bại: sĩ diện, tự ái…

Bạn cảm thấy hẫng, sốc, mất niềm tin. Vậy bạn sống cho cái gì? Tự sát là lối thoát duy nhất để bạn vẫn duy trì hình ảnh đẹp của mình.


- Nghèo:
Tôi kể lể cái nghèo của mình nhiều quá rồi, nay không kể nữa, mà nay tôi kể cái tôi nhìn thấy ở những lực lượng lao động chính của xã hội, điển hình cho giai cấp vô sản công nhân.

Lương tháng của một công nhân là 2200k, mà hình như từ trước tết tới giờ lương không có lên. Qua tết không ít nhà máy giảm sản lượng điều đó có nghĩ tiền cũng sẽ giảm theo. Nhưng mọi thứ theo tôi biết từ tết tới giờ chả có gì là giảm cả chỉ có lên thôi.

Về thịt heo, theo tôi biết trước tết là 62k/1kg, nay là 75k/1kg. Rau miền Bắc không biết sao, nhưng miền Nam vẫn lên. Sữa cũng doạ dẫm sẽ lên. Còn rất nhiều lặt vặt khác, giờ mà kê mắm muối không biết kê đến bao giờ.

Tiền nhà trọ cũng lên, thậm chí là lên từ trước tết kia.

Và giờ tiền điện nước cũng lên.

Với họ, làm cả đời dư được bao nhiêu?

- Chốt lại:
Với 2 tầng lớp, một bên mất vài chục tỷ, một bên mất vài triệu. Ai khổ hơn ai? Nỗi khổ cũng như hạnh phúc thôi, làm gì có định lượng để cân đo.




Photobucket
Photobucket