PHML's Diary

Tuesday, March 3, 2009

333


Đặt gạch cho ngày đẹp: thứ 3, ngày 3 tháng 3
mà mình ghét số 3

...
Rồi có cái để viết. Viết về cái bàn có 3 cô gái xinh xắn ngồi.

...
Đã rất lâu tôi không gặp lại một người, giữa hai chúng tôi cũng chả có việc gì để phải liên hệ tới nhau. Gặp cũng chả gì để nói, cũng chả ai muốn nhớ tới mấy việc xưa lơ xưa lắc. Tôi không còn buồn hay trách người đó nữa, vì gặp lại thấy xa lạ quá, như con người tôi chưa từng được biết vậy.

Thỉnh thoảng tôi vẫn còn nhớ con đường đến lớp mang hơi hướm lành lạnh của buổi sớm mai, vẫn nhớ cái nắng chang chang trưa hè đạp xe thật xa khỏi trung tâm thành phố. Cảnh cũng đã tách riêng khỏi người như 2 thực thể riêng biệt chả có gì dính dáng cả. Cảnh cũ không còn mà người xưa thì quên mất chả thể nhớ.

Nam Sài Gòn giờ nhiều nhà đẹp, xe cũng đẹp, nhà tôi thì bên hông những cái đẹp đó. Ngày xưa tôi năn nỉ mẹ không biết bao nhiêu lần bảo mua đất xây nhà, để có thể thành hàng xóm của nhau, để có thể cùng học hay có người trò chuyện. Nhưng mẹ tôi chưa bao giờ đồng ý, dù giá đất lúc ấy rất rẻ (nghe lời tôi là giàu rồi). Rồi ai đó chuyển nhà, còn mom tôi thì cũng mua cùng quận nhưng vì lý do rất kinh tế.

Giờ thi thoảng tôi sang đấy thì toàn đường to cả, chứ ngày xưa ngồi xe đạp đi trên mấy con đường trải đá dăm, ê cả mông, chưa kể là đạp đi đạp về qua dốc cầu là thở hổn hển, tội nghiệp bạn tôi, toàn nó chở cả.

Gặp lại người ấy nhìn tôi rồi bảo rằng trông tôi rất quen, còn tôi thì nhận ra ngay nụ cười đó. Tôi chỉ cười không biết đáp lại lời chào thế nào.
Thường thì tôi cũng rất nhiều chuyện nhưng hôm nay có cảm giác như mình lạc giữa 2 thế giới vậy, cứ ngồi trầm ngâm không biết nên chọn cái nào dù rõ rằng mình không có quyền chọn lựa, quyền ấy thuộc về người khác.

Với tư cách là người của quá khứ, tôi đã quan sát rất kỹ, một việc mà hơn 4 năm nay rất hiếm khi làm. Các bạn của tôi vẫn rất xinh, nụ cười vẫn rất tươi, ánh mắt hấp háy nhưng nét thời gian đã in lên đấy ít nhiều. Nét cười đã mất chút hồn nhiên, ánh mắt thiếu chút long lanh. Rồi tôi vào toilet, soi kỹ mình trong gương. Thời gian qua nhanh quá, cả ba đều già đến thế sao? Một trong ba đứa từng là hoa khôi của trường, thì ra hoa khôi cũng già.

Chợt thấy buồn cười, tôi chỉ có qua 20 à, vài năm nữa, lúc tôi soi gương khi mình qua 30 sẽ thế nào nhỉ. Tôi sợ thời gian trôi quá nhanh không phải vì mình sẽ già mà sợ việc mình muốn làm vẫn hoài chưa xong.

Với tư cách là một người của hiện tại. Tôi biết thêm một người mới, rất dễ thương, rất đáng yêu chỉ tiếc không phải là bạn tôi.


Ngộ nha, sao đi đâu ai cũng bảo nhìn mình thấy quen. Mà người mình muốn quen thì không ai quen mình cả. ^^



Photobucket
Photobucket