PHML's Diary

Sunday, August 23, 2009

Món quà cuối cùng


Tuần sau mới đến sinh nhật bạn, nhưng hôm nay tôi lại tặng quà trước. Món quà tôi đã chuẩn bị cả tháng trước rồi. Đó cũng là món quà cuối cùng tôi dành cho bạn.

Vào ngày sinh nhật bạn, tôi không bận nhưng tôi biết bạn bận với người bạn yêu thương. Nên không thể gặp để tặng đúng ngày. Xin lỗi nhé, bạn tôi.

Sau ngày hôm nay, tôi nghĩ mình sẽ lặng lẽ rút êm. Về ngày hôm nay tôi đã suy nghĩ rất nhiều, và đã ra quyết định từ hơn một tháng trước. Tôi không bao giờ muốn làm bạn buồn và cảm thấy khó xử bởi tôi, tôi lại càng không muốn vào những ngày quan trọng trong năm tôi lại là nguyên nhân gây mất vui. Nên tôi muốn bạn đón sinh nhật cuối cùng có mặt tôi một cách trọn vẹn nhất.

Tôi viết ra những dòng này có nguyên nhân của nó. Nếu quả thật sau này, tôi còn có trong lòng bạn thì những dòng này sẽ giải thích tất cả, chỉ là bạn có cố công tìm ra nó không thôi.

Tôi đã giữ lời hứa ban đầu.

Xin lỗi cho lời lảm nhảm sau cùng. Cám ơn cho tất cả những gì bạn đã dành cho tôi.

Chúc bạn sinh nhật vui vẻ và hạnh phúc.



PHML

Saturday, August 22, 2009

lảm nhảm


Hôm nay mệt mỏi quá!

Chợt nhận ra rằng sống không có niềm tin lại mệt mỏi thế. Cảm thấy chán nản với tất cả, thấy mọi thứ vô vị. Chỉ lại va vấp một tí ti, thế mà mọi thứ đảo lộn. Và khi gặp khó khăn mình lại cảm thấy cô đơn đến khủng khiếp.

Lang thang phố, nghe gió ù bên tai. Muốn khóc nhưng vẫn ráo hoảnh. Đã điện cho 2 người, 1 số không tín hiệu, 1 số khi nghe tiếng thì lại chỉ thấy chán nản thêm. Rồi tự hỏi lòng nên chăng cắt đứt hết liên lạc cho rồi. Suy nghĩ suốt thời gian còn lại quyết định chấm hết. Còn một số nữa, khi gọi chắc rằng sẽ ở bên cạnh nhưng lại không muốn nợ ai đó quá nhiều, cảm thấy có lỗi khi chỉ nghĩ đến họ khi không còn ai cả, không muốn vì chút yếu lòng làm người khác tổn thương. Có lẽ ai đó sẽ không tin rằng khi nghĩ về người, tôi lại thấy xót xa và nghẹn tiếng.

Về đến nhà, lòng tôi nặng trĩu. Ước gì tôi ngang tàng và bất cần như xưa… biết đâu thấy nhẹ nhõm hơn.

Mẹ tôi lại loay hoay bàn tới bàn lui về mấy đồng tiền. Tai ù chả nghe gì cả, nhưng cũng hiểu lờ mờ, đầu nặng kinh.

Nhưng cũng chỉ có mẹ phát hiện ra áo tôi có vấn đề. Bà hỏi rằng áo dính gì thế. Nhìn lại mới thấy áo bị rách tí vì do khi chạy lúc nãy vướng vào, một ít máu loang ra áo. Máu chả tiếc chỉ tiếc rằng lại phải mua áo mới. Vết xước ấy thì là gì, vài hôm liền thôi. Nhưng hậu quả ngày hôm nay tôi gây ra lại khoét thêm một vết sâu nữa vào sự kỳ vọng của mẹ . Làm sao tôi nói ra được điều ấy.

Sống tầm thường không dễ chịu như người ta nghĩ.

Lại trắng đêm nay. Thấy lởn vởn trong bóng đêm là sự cô đơn đến kinh hoàng. Mày có ôm trọn được tất cả vào lòng không L.

PHML


...


Tác giả: Tăng Nhật Tuệ
Thể hiện: Hiền Thục

Hết ngày rồi, thương tâm ơi
Ngày xô theo ngày xuống đáy vực sâu

Hết đêm rồi hoang mang ơi
Đêm vẽ trăng vàng tan xuôi theo dòng

Vỡ oà rồi thơ ngây ơi
Từ nắng không về đáy tối từ tâm

Vỡ tan rồi, thương yêu ơi
Nguyệt vỡ giá vàng gương trong tan cùng

À ơi về tìm câu hát ru hời
Thơm ngát đêm hương trầm là hơi áo xanh ngời

À ơi về tìm nhung gấm đâu rồi
Đèn chong hết đêm thâu gấm hoa tàn hương

À ơi ngày từ đêm trắng sinh ra
Đêm dấu đêm không mầu ngày lên mới xanh ngời

À ơi ngày còn thơm phức hoa trời
Còn nghe tiếng tim đời ta hãy còn vui
Còn màu tóc xanh...

Hết buồn rồi, ban mai ơi
Ngày sinh thêm ngày sinh câu cười ngoan
Nắng ra chào đôi câu vui

Ta vẽ thêm màu hoa khôi trăm mùa
Còn màu tóc xanh....



Sunday, August 16, 2009

có những dòng sông không trở về đâu

Khi nghe M nói tôi không hiểu tại sao những hình ảnh của hơn 6 năm trước lại ùa về, rất rõ.

M nói rằng M thích N, M không phải loại phụ nữ đòi hỏi nhiều, và M muốn trở thành bạn gái N. Và tôi nghĩ sao về chuyện này. Giờ thì tôi đã hiểu lý do vì sao gần đây M luôn nhắn tin cho tôi, và N thì gọi rủ tôi café suốt.
...
Ngày đó tôi luôn quan niệm rằng cái gì của mình sẽ mãi là của mình. Cái gì không phải của mình có tranh giành cũng không bao giờ có được. Ngày xưa, tôi đã lý tưởng hoá mọi tình cảm mà không ngờ rằng những thứ nhỏ nhen bé tẹo có thể huỷ hoại những tình cảm trong lành.

Tôi đã vững tin với vị trí của mình trong lòng một ai đó, cho đến ngày tôi thấy chiếc ghế của mình có người khác ngồi, thấy chỗ tôi đứng có người khác thế chân. Người luôn xen vào mọi thứ của tôi lại là người hiểu rõ mối quan hệ của tôi nhất. Và một ngày tôi nghe được một bí mật mà lẽ ra tôi phải được biết đầu tiên nhưng bí mật ấy đến tai tôi bởi người khác. Cảm giác của tôi như có ai đó đánh vào gáy mình chết điếng đến chẳng muốn tỉnh nữa.

Cùng thời điểm đó đã rất nhiều chuyện đến cùng một lúc. Tôi từ bỏ tất cả, rút chân khỏi mọi nơi tôi từng bước đến. Tôi sống bởi trách nhiệm trên vai mình, cũng từ đó tôi biết rằng mình không còn gì cả, và cũng chẳng dám mơ gì, vì mơ càng nhiều, thực tế đối diện càng đau đớn. Tôi quan niệm rằng sẽ sống tốt nhất có thể với mọi người chung quanh, nhưng không trao trọn trái tim mình cho riêng một ai cả.

Nhưng một thời gian sau thì tôi nhận ra rằng quan điểm của mình là đúng. Cám ơn Trời vì điều đó, trái tim tôi ít ra cũng không trao cho nhầm người. Sinh nhật do tôi đến trễ nên ghế dành riêng cho tôi đã có người cố ý ngồi, khi tôi bỏ về thì người ấy cũng đã về ngay sau đó. Hôm đi VT, do tôi đến trễ, nên chỗ của tôi cũng không còn là chỗ của tôi, tôi bỏ về, cuộc đi chơi ấy cũng huỷ. Buổi xem kịch, dù tôi không đến nhưng chiếc vé ấy cũng không nhường lại cho ai khác. Buổi tốt nghiệp người ấy đã chờ tôi suốt. Chuyện ấy chỉ hơn 1 năm sau tôi mới biết. Giờ đây tôi chỉ âm thầm nhìn từ xa và chúc người hạnh phúc với niềm vui riêng của mình. Quá khứ mãi mãi là quá khứ, tôi sẽ chỉ giữ cho riêng mình.

...
Cách đây hơn tuần N tự nhiên gọi điện hỏi thăm, nói linh tinh, quan tâm tới sức khoẻ tôi không ngờ. M thì hay nhắn tin hỏi thăm tin tức. Tự nhiên tôi được quan tâm lạ. Chả có gì bất thường mà không có nguyên nhân của nó. Hoá ra 2 người hẹn hò, mà không cho tôi biết nên thấy có lỗi. Khi nhận ra họ cảm thấy có lỗi, tôi lại thấy vui, ít ra họ đã nghĩ 1 tí đến tôi. Còn người của 6 năm trước, có bao giờ thấy có lỗi với tôi không?

M không cần lo lắng nhiều đến thế, có một sự thật tôi không nói ra là: chưa bao giờ tôi nghĩ rằng N sẽ là của mình, và cũng chưa từng hy vọng gì vào mối quan hệ đó cả. Tôi đã học cách đón nhận và tiễn chân trong nụ cười vui vẻ. Còn N, cần một người phụ nữ biết quan tâm chăm sóc chứ không phải con người vô tâm như tôi.

Tin nhắn cuối M nhắn: M muốn L vui vẻ và hạnh phúc, M không muốn mình hạnh phúc mà L phải cô đơn.
Reply: đừng lo gì cả, L biết tự làm mình hạnh phúc, và sẽ tìm đc hạnh phúc của mình.
Trong đầu nghĩ: tôi bảo chị dừng lại, chị có dừng lại không? Dù sao cũng thật lòng mong chị hạnh phúc.

...
2 người ấy không phải tên M và N nhưng tôi mong họ có thể như thứ tự bảng chữ cái, có thể mãi bên nhau. L chỉ là người đến trước mà thôi. ^_^

...
Tôi tự dưng nhớ đến bài hát “dòng sông không trở lại”.
Dù có là người thực tế cách mấy, thì vẫn có những khoảng lặng để lắng nghe nhịp tim mình.

PHML


Dòng sông không trở lại
Sáng tác: Bảo Phúc
Phổ thơ: Thảo Phương
Trình bày: Cẩm vân
Có những dòng sông không trở về đâu
Quá khứ trào dâng từ nơi xa vắng
Có những chiều vàng, chếnh choáng bè bạn
Ký ức tuổi thơ, êm đềm mộng mơ

Có những dòng sông chảy ngược vào tôi
Thấp thoáng làn hương gợi bao nhung nhớ
Đếm những chiều vàng, sóng sánh dịu dàng
Nhớ mối tình thơ, đâu rồi mộng mơ

Sông vẫn trôi, cứ trôi dù thương nhớ
Sông khóc ai, nhớ ai dòng trôi mãi
Anh vẫn nghe tiếng em
Từ khi vắng nhau, thiếu nhau
Còn nguyên nhớ, còn nguyên nhung nhớ

Trong giấc mơ khát khao còn khao khát
Trong nỗi đau mất nhau còn đau mãi
Ta vắng nhau thiếu nhau
Còn nguyên nhớ nhung thiết tha
Hỡi dòng sông không trở về sao?





Saturday, August 8, 2009

Thành Thị

Thành Thị- Thuỳ Chi
Sáng Tác: Nguyễn Duy Hùng




Về lại con phố ấy, có người thân. Tìm lại đêm tháng 4 mưa dầm...

Tìm mẹ trên phố xưa, gánh hàng rong, nơi tuổi thơ nghèo.
Về lại con phố ấy, có người thương.

Tìm người em gái xa xôi ngày nào.

Thành thị loang khói bay ngỡ màn sương,

giăng phủ xa mờ.

Có những mùa đông lạnh, mà nghe sao ấm áp.

Chiếc áo mẹ đan rộng dài.

Có những niềm vui giản dị nồi cơm than ấm mẹ chờ,

tiếng bước chân cha về từ chiến trường.

Về lại con phố ấy, có người thương.

Tìm người em gái xa xôi ngày nào.

Thành thị loang khói bay ngỡ màn sương,

giăng phủ xa mờ.




Những dòng tâm sự của một người về bài hát này rất có ý nghĩa, bạn có thể đọc thêm ở đây.


Friday, August 7, 2009

bài học

Nguồn ảnh: sưu tầm

Đôi khi có những mối quan hệ lạ lùng, rõ là chả ưa nhau, nhưng thi thoảng vẫn cứ gặp. Còn có khi trong lòng luôn giữ hình ảnh về nhau nhưng đến nhìn mặt nhau cũng thấy khó.

Trước đây tôi là người nấu điện thoại một hai tiếng là chuyện thường ngày. Nhưng giờ thì dường như mỗi lần tôi nghe điện thoại là cảm thấy căng thẳng, chả bao giờ nói được hay tâm sự bất cứ việc gì qua điện thoại. Mỗi cuộc điện thoại cũng chỉ vỏn vẹn vài câu. Chợt giật mình khi nhận ra thêm một sự thay đổi ở mình.

Không gian chung quanh khá ồn ào, M hỏi tôi biết tin gì về Q không. Tôi lại cười rồi nói dối là chả biết gì cả. M bắt đầu kể một số chuyện mà tôi có thể đoán trước.

Tôi biết Q từ khi cô mới là cô học sinh tỉnh lẻ vừa lên phố. Cô có chiều cao khá trội và đôi mắt khá đẹp, nhưng cô khó nổi bật được trong đám con nhà khá giả luôn cập nhật thời trang. Gia đình Q thì chỉ có miếng đất nhỏ dưới tỉnh, mà nghề nông thì chật vật lắm mới lo đủ cho 5 đứa con. Tôi vẫn biết rõ Q tiếp cận tôi vì nghĩ tôi cũng khá giả, sau khi biết gia đình tôi cũng thường thôi, thì cô đã thay đổi cách nhìn. Chung quy lại thì ít ra cô hơn những đứa khác là cố che giấu điều đó thay vì khinh bỉ và xem thường ra mặt.

Chưa bao giờ tôi ghét Q cả. Có lẽ tôi đồng cảm được chút ít khi tôi và Q không phải là những cô công chúa giàu từ trong trứng giàu ra. Giờ đây, đôi khi tôi thấy mình may mắn vì đã dừng đúng lúc. Nếu mẹ tôi không vì tai nạn giao thông nằm trong bệnh viện, gia đình tôi không trở nên vô cùng khó khăn, nếu không phải nhìn thấy sự tráo trở trắng trợn của những người thân quen, tôi đã và vẫn tiếp tục đi theo con đường đua đòi. Hậu quả sẽ ra sao, có Trời biết!

Có một sự thật là chưa bao giờ tôi xem Q là bạn mình. Dù lúc mới gặp hay sau này cũng thế. Tôi là người bạn thân chỉ cần một, người yêu cũng chỉ có một. Còn các mối quan hệ còn lại, nếu là trước đây thì chỉ là trang sức hay phụ kiện đi kèm, bây giờ là quan hệ giữa người với người.

M kể với tôi là Q thiếu nợ, dù giả vờ không tin nhưng tôi vẫn biết số nợ M nói còn nhiều hơn thế. Vẫn biết là gieo nhân nào gặp quả nấy, nhưng phải chứng kiến cái quả mà Q phải gánh thật sự là đáng sợ. Điều đó có phải là quá đắt hay không?

Chúng ta còn trẻ và còn cơ hội để bắt đầu lại. Bỏ hết tất cả và làm lại từ đầu, tôi nghĩ vẫn còn có thể.

Rõ ràng có những bài học trong cuộc sống luôn được nhắc đến để tránh né, nhưng đôi khi bản thân rơi vào lúc nào lại không hay. Có những việc mà khi làm thì không lường được cái giá phải trả kinh khủng đến thế. Đừng bao giờ lấy tình cảm tình yêu để nhằm trục lợi, vì đôi khi gậy ông lại đập lưng ông.

Gieo nhân nào gặt quả nấy, điều này rất đáng sợ, quả là đáng sợ!

Không biết gì cả vẫn là tốt nhất phải không L?

PHML

Saturday, August 1, 2009

điên nhảm

Nguồn ảnh: sưu tầm

Buồn là lại muốn tiêu tiền!

Muốn nằm dài ở nhà ngày cuối tuần cũng không xong. Lịch sử lặp lại. Có lẽ phải làm thẻ thư viện thôi nhỉ. Sáng sớm chui vào đó, trưa đi lang lang hàng quá ăn đỡ dạ, tối lại lê la công viên. Khuya thì vác xác về nhà ngủ. Có nhà mà chả thể về.

Laptop thì cũng đã đem cho rồi. Giờ ra café cũng chả biết làm gì. Sách ư? Cũng chả có gì mới để đọc cả. Lên kế hoạch tiết kiệm, dán cả cái bảng thiệt lớn ở bàn “năng nhặt chặt bị, không được tiêu hoang”. Nhưng sao bây giờ, ở nhà là tiết kiệm nhất, nhưng nhà không thể ở thì phải tiêu tiền thôi.

Trên đời này thứ gì tôi cũng dám bỏ, cả mạng mình tôi cũng bỏ, chỉ có một thứ tôi không đủ can đảm để bỏ. Bởi thế mà nó hành hạ tôi từng ngày. Giờ điều tôi muốn làm nhất là rạch tay cho máu chảy bớt, thiếu máu nên sẽ vào viện nằm được khoảng tuần rồi về. Một tuần cho thanh thản đầu óc nhỉ. Nhưng lỡ tôi thấy nhập viện là cơ hội giải thoát cho mình, thì tôi sẽ đâm ra nghiện rạch tay mất.

Đã nói bao nhiêu lần rồi là đừng có đẩy tôi đi xa hơn, vì có những thứ đã bước chân vào là không thể rút chân ra.

Ở đời sao trớ trêu thế? Nếu tôi sống nhẹ lòng thì có người sẽ phải đau khổ, mà tôi đau khổ thì họ mới có thể nhẹ lòng. Ông Trời ơi là Ông Trời, ông tạo tôi ra trên cõi đời này làm chi mà không cho tôi được sống cuộc đời của tôi.

Điên quá nói nhảm cho nhẹ bớt lòng chứ.

Khi muốn huỷ hoại gì đó để thoả bớt đau khổ, căm phẫn… mà không thể thì có lẽ sẽ trở ngược lại huỷ hoại chính mình.

PHML