PHML's Diary

Friday, April 24, 2009

Viết cho chuyến tàu đã lỡ



Câu quen thuộc khi ai đó biết rằng có một con tàu đang chờ tôi “còn muốn gì nữa, sau này sẽ hối hận!”.

Tôi chưa bước qua cái dốc bên kia của cuộc đời, tôi cũng chưa bị xem là gái già mặc dù tôi biết mình đang già đi từng ngày, mà thời gian thì không quay lại hay chờ ai do dự quyết định điều gì.

Đôi khi tôi nghĩ mình như gã hành khất trắng tay, ngồi nơi sân ga để chờ chuyến tàu mang mình đi đến một nơi khác, một nơi mình nghĩ rằng sẽ tốt hơn, nhưng tốt hơn hay tệ hại thì không do mình muốn mà được.

Không quá nhiều những chuyến tàu đi qua ga nơi tôi ngồi. Có con tàu bắt tôi mua vé mới cho lên, có con tàu mời mọc không cần phải có vé, có con tàu chưa dừng hẳn lại đã vội vã lao đi, có con tàu khi tôi ngập ngừng bước lên thì tăng tốc để tôi hụt chân rớt lại, có con tàu quá đẹp làm tôi ngại ngùng với hình hài của mình, có con tàu tôi lại lo sợ bẩn chân… và tất cả đều đã rời bến mà không có tôi trên đó.

Nuối tiếc? Bây giờ thì chưa…


T đã rất không cam tâm khi biết người được mời là tôi. Không phải T mà là từ khi sinh ra rất nhiều, rất nhiều người cho rằng tôi không xứng đáng với những gì tôi có. Mà sự thật tôi đã bao giờ sở hữu đâu.

Chị M nói rằng tôi may mắn khi được đế ý. Tôi chỉ cười “không có đâu”.


Lần đầu tiên anh đã không nhận ra tôi giữa rất nhiều người khác, còn tôi thì nhớ rất rõ ngày hôm ấy anh như thế nào. Anh chỉ nhận ra tôi khi tôi vào trễ và mắc mưa ướt rũ rượi, có lẽ vẻ ốm yếu, làn da tái xanh, mái tóc dài uốn xoăn được xoã làm anh thấy tôi yếu ớt, cần được chở che chăng?


Chưa từng một lần đi uống café riêng, tôi luôn tạo cơ hội cho anh và T. Tôi không tốt tới mức nhường đâu, bởi đơn giản rằng tôi không có niềm tin. Tôi là người ngốc nên tốt nhất thì không biết gì là hơn.


T với anh rất thích hợp, đều là con người thực tế, luôn có mục đích trong cuộc sống. Còn tôi không phải không thực tế, không phải không có những toan tính, nhưng do bản thể vốn dại, dở dở ương ương nên đâm dở hơi, như người mộng du, sống ở mặt đất mà tưởng cung trăng. Anh có đầy đủ điều kiện mà T cần, còn T thì luôn quan tâm và muốn chia sẻ, muốn làm anh vui. Ghép vào cũng khá khớp chứ nhỉ?


Và tôi quyết định từ chối. Tôi còn không tin rằng mình quyết định như thế, thấy tiền mà chê chỉ có con khùng, bởi thế tôi mới nói đầu óc mình có vấn đề. Giờ tôi mới tin mấy câu nói bạn bè hay bảo “từ xưa tới giờ tao tưởng tao điên nhất, biết mày tao mới nhận ra mình chỉ đứng thứ nhì”.


Chuyện đã là của mùa mưa trước. Và hôm nay T nhắn tin cho tôi…



Tàu đã rời ga…

Photobucket
Photobucket