PHML's Diary

Friday, September 4, 2009

Lời hứa

Nguồn ảnh: sưu tầm

Tôi dễ dàng hứa nhăng cuội với người qua đường. Nhưng lại chả bao giờ dám mở miệng để hứa bất cứ gì với người tôi trao nhiều tình cảm.

Tôi không thích mở miệng hứa những lời hứa viễn vông mà bản thân phân vân không biết có thực hiện được hay không? Họ hỏi tôi những câu hỏi cho tương lai, tôi mỉm cười không đáp. Để lại trong lòng người hỏi sự hoài nghi và thất vọng, để lại trong lòng tôi sự đau đớn mệt nhoài.

Tôi vẫn biết nói dối để người khác vui vẻ không có hại gì. Tôi có thể làm thế với mối quan hệ giao tiếp thông thường, nhưng với những mối quan hệ gần gũi tôi không muốn làm điều đó. Tôi muốn sống thật với chính mình, tôi muốn những người tôi đặt vào đó nhiều tình cảm, những người tôi hết mực yêu thương và tin cậy chấp nhận tôi dù tốt hay xấu. Nhưng…

Có rất nhiều người xây dựng cho mình ước mơ cao xa, và tin tưởng vào một tương lai rực rỡ. Điều đó đúng, nhưng tôi không thể làm như thế được. Vậy có nghĩa là tôi đã sai? Tôi nhận ra mình là một con người tầm thường, lẽ dĩ nhiên tôi muốn sống một cuộc sống tầm thường rất đỗi bình yên. Nhưng…

Cứ sống tốt nhất bằng tất cả những gì có thể cho hiện tại. Còn ngày mai cứ để tự nhiên nó đến, vì trên đời này có gì là mãi mãi đâu. Lời hứa có thể đem lại nụ cười hôm nay, biết đâu ngày mai lại trở thành nỗi đau của sự dối trá.

Xin lỗi vì tôi chẳng thể hứa điều gì.

PHML