PHML's Diary

Wednesday, November 26, 2008

Chờ đợi một giấc mơ


Lâu rồi tôi không cảm nhận từng làm gió vuốt nhẹ qua mặt mình. Ra phố luôn hối hả, có lẽ khi có chuyện gì đó tôi không dễ dàng chấp nhận nó, lòng buồn tôi mới thấy bao quát không khí chung quanh mình.

Thứ duy nhất trong lòng tôi lúc này là muốn khóc, khóc thật nhiều, nhưng đôi mắt ráo hoảnh và cứ trơ trơ ra đó. Nụ cười hôm nay của tôi chắc là khá đẹp.

Tôi là người sống không hiện thực, đôi khi luôn chờ đợi một giấc mơ một giấc mơ không thể có. Hiện tại mệt mỏi tôi tìm đến giấc mơ để khoả lấp nỗi thất vọng trong lòng mình, để tự an ủi lấy bản thân mình, vì đôi khi nỗi buồn của tôi nó lỳ lợm nằm yên nơi trái tim không chịu di chuyển. Thời gian qua đi hiện thực của hôm qua cộng với hiện tại ngày hôm nay càng lúc càng đẩy giấc mơ tôi đi xa hơn… xa mãi. Và tôi cũng nhận ra rằng giấc mơ đó ngày càng phù phiếm, không bao giờ có thể xảy ra. Thế nhưng tôi không thể từ bỏ hay tôi không muốn từ bỏ?

Dẫu rằng giấc mơ mãi mãi cũng chỉ là mộng mị, tôi vẫn cứ ngồi chờ, chờ đợi một giấc mơ.




Photobucket
Photobucket

0 comments: