PHML's Diary

Sunday, September 13, 2009

hai đường thẳng vuông góc

Nguồn ảnh: sưu tầm

Quán không quá đặc biệt như tôi tưởng tượng. Khi nghe giới thiệu và dặn dò là phải đặt bàn trước khi đến làm tôi liên tưởng đến Au Manoir De Khai. Nên khi đến có chút thất vọng.

Lần đầu tiên khi đến Au Manoir De Khai tôi ấn tượng với cửa gỗ to và lối kiến trúc mang dáng dấp xưa cũ. Tôi thuộc tuýp người hay nhìn về quá khứ nên không gian ấy dễ dàng lấy được lòng tôi ngay. Tuy nhiên đó là lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng. Nhà hàng ấy với tôi rất tuyệt, bố cục đẹp, thức ăn ngon, dịch vụ tốt. Nhưng nó quá xa xỉ với tôi, dẫn lối tôi đến đó phần nhiều do tính thích đua đòi. Có thể nói chuỗi nhà hàng của Khaisilk cái nào cũng đáng để đi cả, mặc dù khi vào đó có cảm giác mình giống học làm sang.

Cooku café được diễn tả là toàn bộ quán đều được ốp gỗ. Chính xác, nhưng gỗ ấy mang màu vàng nhạt của gỗ công nghiệp. Nó không có màu đen, to gồ ghề mộc mạc như tôi vẫn nghĩ. Quán rất nhỏ do đó các bàn được đặt quá sát nhau gây cho khách hàng chút bất tiện. Quán cũng rất được, bạn tôi khen thì chắc là do tôi thích bắt nhặt bắt khoan. Khi bước vào quán, đồng hồ quả lắc làm tôi thấy thích thú, nếu sau này tôi có nhà tôi cũng sẽ tha về loại đồng hồ ấy, để đến giờ thì lại nghe tiếng rền của nó, thư thả. Tiếc là đồng hồ ở quán bị hư. Thứ vớt vát mà tôi cảm thấy yêu thích là những bức ảnh trắng đen bộc tả sự cô đơn, và âm nhạc. Loa ở đó rất tuyệt.

Tôi ngồi chờ hơn 40 phút thì bạn tới. Đó là người tôi rất mong để được gặp, nhưng lại băn khoăn không biết có nên gặp hay không. Gần 7 năm trôi qua, có thể sót lại những gì trong ký ức. Tôi thay đổi đến mức không ngờ, còn người bạn ấy có phải sống cuộc sống rất tuyệt không?

Tôi vẫn chăm chú lắng nghe và cẩn thận xem xét biểu lộ của bạn, nhưng âm thanh xáo động nhả ra từng lời “que será… será…” Tôi có cảm giác lòng mình đi theo tiếng nhạc, thời gian như đọng lại. Khoảnh khắc ấy có lẽ sẽ rất khó quên.

Rồi mai đây,
Tôi,
Bạn,
Quá khứ của tôi,
Quá khứ của bạn,
Hôm nay của tôi,
Hôm nay của bạn,
Những gì của chúng ta
Sẽ ra sao… ngày sau?

Nghe xong bài hát ấy, thì chúng tôi rời quán. Hơn 20 phút ngồi cùng nhau, chẳng có gì để kể cho hơn 6 năm trôi qua.

Về tới nhà, những gì tôi nhớ được là ánh mắt khi người bạn ấy nói “tao đã thay đổi nhiều”. Sáu năm trôi qua phải chăng khoảng cách giữa tôi và bạn càng ngày càng lớn. Cứ như đường thẳng vuông góc ấy. Bạn ở trục tung, tôi ở trục hoành, điểm mốc là thời gian. Liệu khoảng cách giữa chúng ta có phải là thời gian nhân với căn bậc hai không?

PHML


- o0o-
Bài hát: Que será será
Sáng tác: Ray Evans và Livingston
Thể hiện: Doris Day


When I was just a little girl
I asked my mother
What will I be?
Will I be pretty?
Will I be rich?
Here's what she said to me:

Que sera, sera.
Whatever will be, will be.
The future's not ours to see.
Que sera, sera.
What will be, will be.

When I grew up and fell in love
I asked my sweetheart
What lies ahead?
Will we have rainbows
Day after day?
Here's what my sweetheart said:

Que sera, sera.
Whatever will be, will be.
The future's not ours to see.
Que sera, sera.
What will be, will be.

Now I have children of my own.
They ask their mother,
What will I be?
Will I be handsome?
Will I be rich?
I tell them tenderly:

Que sera, sera.
Whatever will be, will be.
The future's not ours to see.
Que sera, sera.
What will be, will be.
Que sera, sera.