PHML's Diary

Monday, May 31, 2010

tớ muốn nói

Nguồn ảnh: sưu tầm

Tớ thấy lòng mình lạnh lẽo quá.

Tớ biết rất rõ rằng có những sự thật còn kinh khủng hơn điều dối trá. Tớ không ủng hộ việc dối trá, nhưng tớ cũng chẳng muốn tìm kiếm sự thật. Tớ không đủ can đảm để đối diện và chấp nhận nó. Tớ tự đào mồ chôn mình, cậu à.

Tớ chẳng muốn khôn ngoan cũng chẳng mong trưởng thành. Tớ không thích việc tìm ra mục đích của một ai đó đến với mình. Đời sống cần thực tế, nhưng nhìn thẳng vào nó lòng đau lắm cậu ạ.

Tớ biết tớ ngu ngốc đến mù quáng nhưng tớ muốn tin rằng trên đời này có lòng chân thành. Dẫu hiện giờ tớ chẳng hề mảy may thấy bóng dáng nó ở đây. Cậu có thể kiếm nó cho tớ không?

Tớ không tham lam như cậu tưởng đâu. Tớ chỉ cần có một người bạn, thi thoảng cùng uống café, xem phim, dạo phố với nhau, chỉ thế thôi. Tớ không muốn hơn nhưng cũng chẳng muốn kém. Vì không thể hơn cũng chẳng thể kém nên lòng tớ rộng ngoác, chỉ có những ngọn gió hoang vu lạnh lẽo đi ra đi vào mà thôi. Cậu đã ở đâu trong đó thế? Tớ không tìm thấy cậu.

Tớ nghe gió lùa qua lồng ngực mình, lạnh lắm cậu ạ.

PHML

Friday, May 28, 2010

ngày ấy

Nguồn ảnh: sưu tầm

Chiều, dọn dẹp bất chợt nhìn thấy biên lai ghi tên một người, ngày được ghi trên biên lai 21 06 2002. Tôi nghĩ rằng đã quên vậy mà vẫn nhớ. Những năm tháng đó cứ mãi ám ảnh tôi.

Ba năm học ở CĐ không gợi cho tôi một chút ký ức nào. Một gương mặt thân quen, một kỷ niệm để nhớ, một người nào đó tôi muốn quên. Nó nhạt nhoà qua đi, vì tôi đã sống với nó bằng trái tim rỗng tuếch. Đôi khi tâm tình, nhiều người cho rằng tôi không mở rộng trái tim mình. Nếu không mở nó, tôi đã không nói những lời thật tận đáy lòng như thế. Dù tôi có mở toan cánh cửa lòng mình thì với họ cũng chỉ là một căn phòng trống rỗng mà thôi.

Ngày ấy vào mùa này thường được lấp đầy những cơn mưa. Giờ đây mọi thứ đều khô cạn, cái nóng đến bức bối làm ta càng khao khát hơn những ngày mưa.

Ngày ấy chỉ có người gọi tôi là “hít-le”. Thỉnh thoảng nghe cằn nhằn vì cái tính độc đoán của mình tôi lại hít sâu và thè lưỡi dài ra. Tôi tự mãn với bản tính xấu xa của mình. Con người đó làm cho tôi yêu tất cả những gì chẳng tốt đẹp ở mình, tôi chẳng ngần ngại việc bộc lộ nó.

Ngày ấy đã xa lắm rồi…

Thực tại tôi đã chán nản để tìm kiếm, cứ rong ruổi kiếm tìm hoài, tôi cũng chẳng biết mình cần phải kiếm gì. Và tôi cũng nhận ra rằng nơi cũ đã không còn in lại dấu chân tôi, năm tháng xoá mờ đi tất cả. Tôi không mò về quá khứ, để tiếp nối nó ở hiện tại, những con người ở quá khứ cũng chẳng thể tồn tại ở hiện thực. Mọi thứ ngày ấy chỉ là ảo ảnh được phản chiếu trên sa mạc khi ta sắp chết khô mà thôi. Nó luôn là thứ ta muốn thấy, và nó luôn đẹp.

Giờ đây khi ai gọi tên tôi, tôi luôn đáp lời dẫu chẳng nhận ra đó là tiếng ai. Những bước chân đến những bước chân đi tôi chẳng thể phân biệt được chúng khác nhau. Và tôi cố gắng tạo cho mình một hình ảnh tốt chỉ để trưng bày.

PHML

Wednesday, May 26, 2010

tháng năm

Nguồn ảnh: sưu tầm

Tháng năm không ồn ả, lòng tôi cũng lặng tờ, đếm ngày qua thấy sợi nhớ đã bạc màu. Những bản tình ca cũ lời thuộc đến nhàu mà vẫn làm lòng đăng đắng lạ.

Những buổi gặp gỡ cười đùa để rồi ra đi lòng thấy nhạt. Cái nóng hầm hập đốt cháy những hồi tưởng xa xăm. Con phố đó vẫn chỉ mình ta bước, thấy nhớ người mà chẳng gọi thành tên.

Không uống một giọt nào mà cứ như người say. Chẳng đủ tỉnh táo để nghĩ gì, lơ mơ như kẻ mộng du không biết nơi mình đến chẳng biết lối mình về. Môi nhạt thếch những câu lời êm ả, rồi lại hỏi lòng có phải giả dối chăng.

Chiều yên ả thấy nao lòng đến lạ. Sài Gòn ư? Những nhộn nhịp đâu rồi? Ta bơ phờ như người hành khất lạc. Thấy lạ xa với những ngõ quen mùi. Thấy mới mẻ nơi bức tường loang lổ. Thấy tháng năm đã vội vã sang rồi.

Đêm nằm nghe tháng năm chầm chậm thở. Những nhịp ngày xao lãng dần qua. Chao chác lạ lòng trơ như đá. Níu được gì với những ngày qua.

Mây tháng năm có chần chờ trong day dứt? Để hoá mưa cho tháng sáu lại về.

PHML

Saturday, May 22, 2010

nhảm tè


Lâu rồi không café, thường la cà quán ăn nhiều hơn. Hiếm khi café một mình, tết tới giờ hình như chưa café một mình lần nào. Buồn buồn thay bộ đồ thể dục rồi đi long nhong với cái headphone, trông cũng teen lắm. Chỉ tội nhìn kỹ cái mặt già chát, đã thế còn mê đầu quăn, già lại thêm già. Nghe nói dạo này cướp giựt cũng nhiều, tính ra mình cũng liều. Đi đêm có ngày gặp ma nha con, ma chết không sợ chỉ sợ ma sống thôi.

Lòng buồn te tái, mà hổng có ai để than. Lâu lâu cũng có đứa quởn, hỏi sao buồn. Ai cũng có người yêu mình hổng có người yêu ->buồn. Nó bảo mình yêu đại đi, mà ít ra phải có thằng Đại nào đó thì mới yêu được chứ. Rõ buồn!

K lên SG. Tuần nào nó cũng lên đây với trai, vậy mà cả năm trời mới liên lạc gặp, mà mừng húm. Mình mà làm giá kiểu đó chắc đến chó cũng hổng có mà chơi. Mà thiệt, giờ mình cũng hổng có con chó nào để cưng hết í -> lại buồn.

4 con ngồi quán. Lựa quán có wifi nữa, mà em thì nghiện net. Hổng ai thèm nói tới em thì em chơi với dế. H từ washington đi ra, tự nhiên thì thầm “ê, cái thằng đó đẹp trai ghê.” Mình nhìn xung quanh thấy một đống thằng, hổng biết thằng nào nên mình hỏi “thằng ở ngoài đây hay thằng trong toilet?” . Nó nói mình đầu óc đen tối, trong đầu thì có óc chứ đâu có đèn lấy gì sáng. K tiếp lời “con L không có khái niệm trai đẹp nó chỉ có khái niệm xe đẹp với nhà đẹp thôi”. Nói thế thì có phần quá đáng, mình là người sống chỉ quan tâm đến vẻ đẹp bên trong con người chứ đâu có ưa hình thức bề ngoài. Mình yêu tâm hồn và tài năng thì đâu có tội gì, một người có tâm hồn đẹp và có nhiều tài thì chắc họ là người thành công, mà người thành công thì họ có nhà đẹp xe đẹp là chuyện bình thường. Mà mình có tham lam đòi hỏi họ đẹp hơn mình đâu, họ đẹp cỡ mình là được òi.

Nói giọng đó với 3 con mắm thì không sao, chứ lơ mơ nói thế với thiên hạ thị uýnh chết. Viết bên đây chả có ma nào nó vô đọc, chứ viết bên FB thế nào cũng có đứa vô chửi nghe chơi.

Về tới nhà ngồi gõ lọc cọc, mom than phiền ngày nào cũng gõ nghe đinh tai nhức óc mà chả ra cơm cháo gì… mình im ru gõ tiếp, thế là bà hét ầm lên “mày gõ gì mà gõ hoài zị, có dẹp hông?”. Mình bảo mình viết nhật ký. Bà lại hỏi “viết nhật ký gì mà viết hoài zị?”. Mình cũng hết biết đường trả lời, không phải bởi vì viết mỗi ngày nên mới gọi là nhật ký sao? Chạy vô nhà tắm tắm, mở nước ò ò để khỏi nghe thấy gì, tắm mát cho nó dịu thần kinh. Nếu không có nhật ký thì giờ mẹ chỉ có thể nhìn thấy ảnh con chứ chẳng thể thấy con đâu. Con người chả bao giờ biết trân trọng những gì mình đang có cả.

Mình cảm thấy hài lòng với hiện tại. Chỉ cần thế này là đủ, chỉ cần những người gần gũi bên cạnh chịu nhìn bằng trái tim thay vì chỉ nhìn bằng mắt, điều đó khó đến thế sao? Nhà thì không thiếu chỉ thiếu mái ấm thôi. Có lẽ mình đã quá tham rồi.
PHML

Bonus cái hình con chihuahua mình nằm mơ thấy nè, không giống hoàn toàn nhưng nhìn giông giống zị. Không có người yêu để hành hạ nên muốn đem 1 em về để hành hạ cho đỡ tủi.

002ns
Nguồn ảnh: sưu tầm


Friday, May 21, 2010

mơ...



Lâu rồi mới có một giấc mơ đẹp thế. Nhưng cũng chỉ là một giấc mơ thôi.

Thường thì khoảng thời gian này là bắt đầu tự chuẩn bị cho sinh nhật mình. Không biết từ bao giờ đã quen việc đón sinh nhật một mình. Nếu cảm thấy bạn bè nhớ sinh nhật mình và muốn tụ họp thì thường hẹn vào một ngày gần ngày sinh và thuận tiện cho mọi người. Với mình nó không hẳn là một buổi tiệc sinh nhật đúng nghĩa, mà mình cũng chả trông mong gì vào điều đó. Chỉ là gặp nhau ăn uống tán gẫu thế thôi, như thế cũng vui. Ít ra mỗi năm mình biết được có bao nhiêu người nhớ sinh nhật mình.

Không biết sinh nhật của mọi người có ý nghĩa gì nữa, với mình nó chỉ là dịp hay cái cớ để một năm mình có thể xa xỉ một lần. Nếu túi rỗng thì chỉ đơn thuần một chiếc bánh kem nhỏ, trong căn phòng tối, thắp một ngọn nến cầu nguyện và thổi tắt nó. Sinh nhật là ngày mình chỉ muốn dành riêng cho mình mà thôi.

Kế hoạch cho sinh nhật năm nay đã xong hết rồi, chỉ là chưa biết nên tặng mình món quà gì. Món nữ trang mình thích thì vượt khả năng, mà mua rồi chắc cũng chẳng đeo đâu. Xe, mua lúc nào cũng được, chả còn nhiều hứng thú với nó lắm. Máy ảnh, mình thích chụp cảnh hơn người, mà muốn chụp cảnh thì phải đi, mà mình thì rất khó để rời thành phố. Mua về để nhà, thời gian làm mất giá trị của nó mà thôi. Đến lúc nào đi được thì hẳn mua. Những món mình định mua mom đều không đồng ý, mua về thế nào cũng sẽ có một cơn bão đổ bộ cho xem.

Tặng mình cái gì bây giờ nhỉ?

Đó là một giấc mơ dài về sinh nhật mình, có rất nhiều người. Có một người tặng mình bó hoa rất đẹp, thật sự rất đẹp, tỉnh dậy mình còn ngơ ngác về bó hoa ấy. Một bó hoa đơn giản với những cành hồng đỏ thắm rực rỡ và những nhành linh lan trắng mềm mại xen kẽ. Mình thật sự mê đắm bó hoa ấy. Linh lan rất khó tìm ở Sài Gòn, và với thời tiết này thì xem ra khó mà tìm được. Linh lan là một loài hoa dành cho tháng năm đấy thôi, mà tháng năm thì sắp hết rồi.

À, còn có một chú chihuahua đen mặt vàng cứ lẳng nhẳng theo chân mình nữa, trong giấc mơ í. Muốn nuôi động vật thì đầu tiên là phải dọn ra ở riêng đã. Chuyện này khó đây!

Một giấc mơ tuyệt vời!

PHML

Thursday, May 13, 2010

nhìn

Nguồn ảnh: sưu tầm

Hôm nay bất chợt nghe một câu, câu nói ấy làm tôi nhớ đến cô.

“Có vẻ trông mắt em cuộc đời này vô vị lắm!”. Tôi chỉ biết cười và lòng thầm nhủ nếu không phải vì một người thì cuộc đời này chả có gì níu kéo được tôi cả.

Thi thoảng tôi gặp một người mới quen, tôi thường hay hỏi ước mơ của họ là gì. Vì có lúc tôi không thể trả lời được câu hỏi ấy.

Đợt thực tập nhóm tôi có 4 người, 1 nam và 3 nữ. Khi còn một tuần nữa là kết thúc đợt thực tập, cô hướng dẫn chúng tôi họp lại và tổng kết lần cuối cũng như công bố điểm. Những người khác cô nhận xét về sai sót rất nhiều, nhưng về phần tôi thì cô rất ít phàn nàn. Công bố điểm ba đứa con gái bằng điểm nhau, anh chàng kia nhỉnh hơn một chút. Tôi là người chẳng so đo điểm bao giờ, ai cho gì tôi nhận nấy, không khiếu nại cũng chẳng bao giờ tỏ ra bất bình. Chỉ là trong lòng phục hay không mà thôi.

Tổng kết xong cô hỏi có ai thắc mắc gì không? Và cô nhìn tôi, tôi chỉ cười.

Hai ngày sau cô gọi riêng tôi và bảo lúc về thì ở lại. Khi về cô và tôi đi uống nước. Cô bảo rằng cô nghĩ rằng tôi sẽ thắc mắc, nhưng tôi lại chẳng thắc mắc gì cả, tại sao điểm số tôi lại thấp khi bài của tôi tốt hơn. Tôi cười “có lẽ tổng thể nội dung lại thì của tôi không tốt bằng của M”. Cô trả lời là không phải. Bài của tôi tốt hơn, nhưng trong công việc tôi không có lửa, cô không nhìn thấy sự nhiệt huyết của tôi trong công việc, có thể tôi có thế mạnh trong trình bày, nội dung cũng tốt, nhưng nếu sau này khi làm việc thực tế tôi sẽ không bằng M. Vì thực tế sẽ có rất nhiều trở ngại va vấp phát sinh, M rất yêu nghề, những va vấp ấy M có thể vượt qua và đi tiếp. Còn tôi quá thờ ơ, thời gian trôi đi, tôi không có động lực nào để tiến xa hơn.

Khi về nhà, tôi có phần không vui. Nhưng tôi không thể ngờ cô có thể nhận ra được việc tôi chả hứng thú gì với cái mình đang học cả. Tôi cố gắng làm tốt, vì tôi không muốn những cái được làm từ mình quá tệ, thế thôi. Chẳng háo thắng vì điểm số, cũng chẳng vì muốn khẳng định mình. Tôi đánh mất niềm đam mê của mình từ rất lâu rồi.

Nhưng giờ đây khi tôi nghĩ lại những gì cô nói, tôi gật gù chấp nhận. Tôi sẽ chẳng bao giờ đạt được điều gì nếu tôi không tâm huyết với nó. Tôi sẽ chẳng bao giờ đến đích được, mà nếu may mắn dễ dàng có được cái mình muốn thì tôi cũng sẽ chẳng hào hứng gì. Có lẽ tôi đã may mắn khi gặp được một người hướng dẫn tốt như cô. Ít ra thì giữa cuộc đời chật hẹp này, có người nhìn thấy tôi.

Khi về trường điểm số được công bố cao hơn 0,25, thấp hơn M 0,25. Có lẽ cô cũng đã băn khoăn và suy nghĩ nhiều về tôi.

Tôi không phải là người phức tạp không thể đọc được, chỉ là chẳng có ai có tâm để đọc nó mà thôi.

Cuộc đời có gì thú vị nếu bạn không có trái tim để cảm nhận chúng.

PHML