PHML's Diary

Sunday, February 1, 2009

222


Ngày mai là mọi người bắt đầu đi làm, còn mình vẫn còn được ăn ngủPhotobucket. Tuần sau mới phải lò dò tất bật. Mai là ngày khá đẹp íPhotobucket, thứ hai này, ngày hai tháng 2 nữa, túm lại 222. Đúng là ngày tốt để chào mừng mọi việc mới. Mọi người đi làm vui vẻ nháPhotobucket. Khủng hoảng gì đó sẽ được mau dập tắt. Chả biết người ta bị ảnh hưởng sao, chỉ biết hiện giờ mình vẫn cầm cự được. Còn tính tới ngày mai? Mô phật, chả đoán đượcPhotobucket.

Chẳng biết ngày mai, mình có gặp được điều gì thú vị không, nhưng dù sao cũng mong chờ vì một điều chưa biếtPhotobucket.

Sẵn tiện khoe luôn dùm chị bạn, nghe là đang tập tành viết sáchPhotobucket. Mình hỏi viết sách gì thì lại không nói. Mình nói thật lòng chả quen ai là nhà văn cả, nên biết thêm một người trong ngành mới cũng thú vị. Khi bé, có nhỏ bạn làm thơ viết truyện ngắn được đăng báo, thi thoảng nhỏ mắc cỡ đưa cho mình đọc “bản thảo” là mấy tờ giấy nháp, loẹt quẹt tùm lum toán văn nháp lẫn lộnPhotobucket. Rốt cuộc giờ theo kinh doanh, câu nói muôn đời của đám nhà nát chúng tôi “phi thương bất phú”. Buôn bán mới mau giàu, mà buôn lậu là mau nhất, mau giàu hay mau bóc lịch thì hên xuiPhotobucket. Tết nhất mà tôi mở miệng một hồi là nói lảm nhảm toàn mấy thứ gì đâu. Im lặng là vàng.

Dù sao đã hứa một câu chắc nịch, sách chị xuất bản thì alô cái, em xếp hàng mua ngayPhotobucket. Mình thì cũng có năng khiếu viết láchPhotobucket, nhưng chả thể thành nhà văn được, chỉ là nhà báo thui. Từ khi được sinh ra tới giờ toàn báo không hà, vậy là năng khiếu bẩm sinh đó nhaPhotobucket.

2, chào ngày mới, chào niềm vui mới!
1
2
PhotobucketsmilePhotobucket

P/s: Viết kiểu teen lồng mấy emotion cho nhí nhảnh tí ^_^. Mà sao đọc nó chả xuôi thế nào ấy, không thể quen mắt.



Photobucket
Photobucket

Thức


H ở quê lên, thế là café.

Quán lúc nào cũng đông, ánh đèn vàng nhợt nhạt soi gương mặt tôi chả rõ. Góc bàn lẻ loi đặt sát cạnh bờ tường hẹp. Những giai điệu nhẹ nhàng trầm hoà với tiếng chân nhân viên gấp gáp, tiếng khách bước miên man tìm chỗ, tiếng khúc khích của nhóm người tụ họp, tiếng thầm thì của cặp đôi bước lệch nhau, tiếng bạn tôi to nhỏ kể chuyện, tiếng lòng tôi loay hoay tìm tĩnh lặng.

Giai điệu quen thuộc, lời nhạc nằm lòng, vậy mà cũng làm tôi ngỡ ngàng “Còn tuổi nào cho em?”. Mặc hết tất cả tạp âm ngoài kia, hồn tôi say sưa ngắm tiếng nhạc.

Thời gian gõ nhịp. Bình trà ấm giờ nguội lạnh.

Phố về, gió đêm nay lạnh quá!



Photobucket
Photobucket

Ơi bình yên



Từ 30 tết đến mùng một không bước chân ra khỏi cửa.

Mùng 2 chở mom về quê. Chiều về nhà lại ngủ.

Từ mùng 3 đến mùng 5, tôi không biết trước cửa nhà mình ra sao.

Mùng 6, chiều ra khỏi nhà chưa đến 3 tiếng, 7h30 tôi đi, 9h45 tôi về.

Về tôi không quên mua món mà mom thích ăn. Sau đó là hàng loạt các câu hỏi, và có một câu không có sự trả lời từ tôi. Không khí trở nên ngột ngạt, khó thở. Rượu không thể giúp tôi ngủ được đêm nay, thức trắng ngắm mây đêm nhé.



Tôi không thích rời khỏi nhà mình, tôi luôn chọn giải pháp nằm nhà ngủ cho mọi thứ. Tôi không thích bắt đầu một mối quan hệ, dù đó là quan hệ gì đi nữa. Mọi thứ làm tôi mệt mỏi.

Bình yên ơi, mày nơi đâu? Tao rong ruổi tìm mày cả đến trong giấc mơ. Bình yên ơi, đến với tao đêm nay nhé. Bình yên ơi, ơi hỡi bình yên…



Photobucket
Photobucket

Còn Tuổi Nào Cho Em


Sáng tác: Trịnh Công Sơn

Tuổi nào nhìn lá vàng úa chiều nay
Tuổi nào ngồi hát mây bay ngang trời
Tay măng trôi trên vùng tóc dài
Bao nhiêu cơn mơ vừa tuổi này
Tuổi nào ngơ ngác tìm tiếng gió heo may

Tuổi nào vừa thoáng buồn áo gầy vai
Tuổi nào ghi dấu chân chim qua trời
Xin cho tay em còn muốt dài
Xin cho cô đơn vào tuổi này
Tuổi nào lang thang thành phố tóc mây cài

Em xin tuổi nào còn tuổi nào cho nhau
Trời xanh trong mắt em sâu
Mây xuống vây quanh giọt sầu
Em xin tuổi nào
Còn tuổi trời hư vô
Bàn tay che dấu lệ nhòa

Ôi buồn!
Tuổi nào ngồi khóc tình đã nghìn thu
Tuổi nào mơ kết mây trong sương mù
Xin chân em qua từng phiến ngà
Xin mây xe thêm mầu áo lụa
Tuổi nào thôi hết từng tháng năm mong chờ...