PHML's Diary

Tuesday, June 23, 2009

lại điên

Nguồn ảnh: sưu tầm

Đó có phải là cảm giác của sự tuyệt vọng? Thấy lòng trống không, cái khoảng trống nó rộng vô chừng. Thấy mọi thứ đều không có ý nghĩa.

Tôi đã đòi hỏi quá nhiều ở từ “người” sao? Hơn 3h sáng tôi nhắn tin để hỏi thông tin đó không phải là sự chơi nổi, mà là sự lo lắng, và điều đó có nghĩa là tôi đang mất kiểm soát. Tôi không dám đòi hỏi thế giới này sự thương hại, nhưng ít ra hãy cho tôi chút ít cái cảm thông. Tôi sinh ra là để bị buộc tội sao? Dẫu tôi không có làm.

Tôi không cần ai đó thấy những giọt nước mắt của mình, nhưng ít ra thì đừng làm tôi phải khóc.

Đôi khi có những người bạn, tôi muốn mở lòng mình ra nhưng nhận lại chỉ là “còn muốn gì nữa?”. tôi thật sự hạnh phúc đến đáng ganh tỵ thế sao?

Tôi sinh ta trong thiếu hụt, lớn lên trong sự chứng kiến quá nhiều những đổ vỡ. Lòng tin tình yêu gần bằng con số 0, nên bao nhiêu tình cảm tôi dốc cả vào hai chữ tình bạn. Rồi một lúc tôi biết rằng cung bậc chữ bạn nhẹ hơn rất nhiều chữ yêu, tôi không có quyền chiếm hữu hạnh phúc riêng của bạn mình. Nhưng suốt những năm dài chưa bao giờ tôi ngừng dõi mắt về họ, dẫu rằng tôi không muốn thừa nhận họ là bạn mình. Vì sao ư? Tôi sợ họ phải xấu hổ vì có người bạn như tôi. Tôi sợ rằng mình quá đèo bòng chăng?

Rồi học hành công việc, chưa bao giờ được làm theo ý mình. Nhưng cũng đã cố dốc lòng vào đó. Để nhận ra rằng, mình vô dụng đến chán chường.

Thứ duy nhất khoả lấp lòng tôi là gia đình. Nhưng dường như nó ngày càng trở nên nhỏ bé khi tuổi tôi càng nhiều. Hy sinh cho gia đình là một điều tất yếu nhưng rất ít khi điều đó được thừa nhận.

Chưa bao giờ tôi dám tin rằng ai đó sẽ thương tôi thật lòng. Khoảng trống trong lòng tôi ngày càng rộng và tôi muốn lấp liếm nó. Vô tình tôi biết anh, anh thật sự quan tâm tôi. Có những khi tôi muốn gặp anh để được khóc, nhưng rốt cuộc đi bên anh tôi vẫn cố cười.

Ngày trước, cứ nghĩ có người đàn ông đưa rước mình bằng xế hộp thì chắc hạnh phúc lắm. Nhưng không hẳn vậy, ánh mắt rồi lời xì xầm nhìn tôi như một đứa gái bao chả dễ chịu gì. Và tôi nhận ra rằng giữa tôi và anh cũng chả đi tới đâu.

Tôi quá may mắn để có rồi lại mất chăng?

Thật sự tôi chả sở hữu bất cứ cái gì người ta tưởng tượng ra cả, tình yêu, tình bạn, tiền bạc, địa vị… Thứ duy nhất tôi có là người mẹ già 60 tuổi với ngôi nhà ọp ẹp của mình và sự khủng hoảng tinh thần ngày càng trầm trọng.

Tôi điên mất rồi.


PHML