PHML's Diary

Saturday, April 4, 2009

ra đi



Chiều nay chứng kiến cảnh một người ra đi.

Giữa tôi và họ không có quan hệ nào cả, nhưng sao thấy chua xót quá. Tự dưng thấy khâm phục T, chọn ngành y chắc phải có thần kinh thép. Ngày nào cũng chứng kiến cảnh này, chịu sao thấu.

Giờ tôi mới hiểu Q, học đến năm ba rồi, kết quả học cũng tốt vậy mà lại bỏ, chuyển sang ngành khác.

Mặc trái của ngành ở trong ngành mới hiểu rõ nhất. Hiểu rồi có bỏ được hay không còn tuỳ vào nợ duyên.

Tôi thì có năng khiếu bẩm sinh là nhà báo rồi. Luôn phấn đấu cả đời này chỉ ăn chơi mà vẫn có tiền xài ^^.


Về nhà, mở net thì nhận được tin nhắn của một người bảo rằng muốn tự tử nhưng lại sợ, vì chết là hết.

Còn tôi chưa bao giờ sợ chết cả. Khi nó đến gần, tôi đã nhận ra rằng mình sống vì điều gì. Tôi không ngờ mình lại khóc, khóc vì được sống. Thứ duy nhất níu kéo tôi lại cuộc sống, cái mà với tôi chỉ đầy rẫy sự chán chường. Đó là nếu tôi ra đi thì người tôi yêu thương sẽ sống thế nào? Không có tôi bà sẽ trơ trọi vô cùng, rồi tuổi già bệnh tật, ai sẽ chăm sóc bà? Nhưng nếu cái chết chọn tôi, tôi sẽ mỉm cười đáp lại nó, vì tôi đã cố gắng từng ngày vì người mình yêu thương. Không còn gì nuối tiếc cả, tôi đã làm hết sức mình rồi.

Cuộc sống có lắm điều buồn cười.


Ông ta đã biết trước mình sẽ phải ra đi sớm thôi. Cái chết được báo trước 3 tuần. Tại sao lúc rời xa lại run lên bần bật, nước mắt trào ra nhiều đến thế?


Người ra đi.

Người ở lại…

Photobucket
Photobucket