PHML's Diary

Tuesday, December 22, 2009

Lần cuối



Khi nhận được cuộc gọi từ anh, cô có cảm giác mình đang rơi vào nơi không có trọng lực. Sau những giây phút phân vân cô gọi điện cho Tuyết – đồng nghiệp của cô “em trực cho chị tối nay nhé, bù lại sẽ trực thay em vào đêm Giáng Sinh”. Không có lời cằn nhằn nào cả, Tuyết đồng ý ngay lập tức, ai chẳng muốn ở cùng người mình yêu vào lễ Giáng Sinh.

Cô gặp anh lần gần đây nhất cũng đã hơn 3 tháng, chẳng thể nhớ hôm ấy 2 người trò chuyện những gì, nhưng cô nhớ rằng vài ngày trước là lễ khai giảng. Tin nhắn cuối cô nhận được từ anh cũng đã cách đây 2 tháng “em làm gì mất tông tích thế”. Ba ngày sau cô nhắn lại cho anh gọn lỏn “em bận”. Chẳng phải vì giận anh, mà ngẫm lại hình như cô chưa giận anh bao giờ.

Cô nhớ lại lần đầu lần gặp anh. Hôm ấy mưa, và anh mặc chiếc áo sơ mi carô xanh đậm. Anh đã lúng túng khi xin số điện thoại cô. Cô không biết tình cảm cô dành cho anh là gì, chưa bao giờ cô nghĩ đó là tình yêu. Nó không giống cảm giác của mối tình đầu khi cô 15 tuổi, dù chỉ đi ngang qua người ấy, cô cũng cảm thấy tim mình rộn ràng, dù vừa gặp lúc tan trường cả hai cùng nhau ăn vặt, nhưng về tới nhà cô vẫn cảm thấy có gì đó nhơ nhớ. Thi thoảng ngồi trong lớp học cô lại nhoẻn miệng cười một mình, và cô biết rằng mình không chỉ có một mình.

Chín năm sau mối tình học sinh, cô trở thành người khi nghe ai đó tỏ tình cô không vui chẳng buồn chỉ thấy có chút lỗi. Đôi khi gặp lại những người bạn cũ họ hỏi cô có người yêu chưa, cô cười và lắc đầu. Họ thắc mắc liệu cô còn tình cảm với người xưa chăng. Liệu tình cảm còn gì trong chừng ấy năm, đến cả gương mặt người ấy cũng chẳng thể mường tượng được, cái sót lại có chăng là kỷ niệm

Với anh đã có lúc cô thấy xiêu lòng vì sự chân thành. Nhưng thay vào sự nhớ nhung vốn có của tình yêu, thì chỉ là sự quan tâm vì cần phải như thế. Để rồi vì điều đó cô thấy hình như mình chẳng có quyền gì để giận anh cả.

Cô chọn chiếc váy đỏ, nhưng nhớ ra anh thích màu xanh. Cô tìm lại chiếc áo màu xanh cô mặc khi anh hẹn cô uống nước lần đầu. Nhìn chiếc áo cô thấy lòng mình nhoi nhói lạ. Cô tìm quyển nhật ký, vì nhớ rằng đã viết về một anh chàng xin số điện thoại vào ngày mưa. Hôm đó là 11 tháng 5, hôm nay là 21 tháng 12, vậy là đã 1 năm 7 tháng lẻ 10 ngày.

Cô đến quán sớm nửa tiếng, anh đến trễ nửa tiếng. Anh xin lỗi vì đường đông và kẹt xe. Cô gật đầu ra chiều thông cảm “những ngày này ai cũng đi mua sắm và dạo phố mà, quán lại xa nhà anh nữa”. Anh xin lỗi cô vì thời gian qua không liên lạc được, cô im lặng mỉm cười lắng nghe. Anh thông báo cho cô về những điều tốt lành, anh được lên lương và mới sắm xe, anh trách cô sao không để anh đến đón. Cô lấy cớ đi vệ sinh rồi đến quầy thanh toán, anh chưa từng bao giờ hài lòng khi cô trả chi phí, nhưng cô thì cảm thấy gánh nặng khi nhận mọi thứ từ anh. Cũng đến lúc câu chuyện nhạt dần.
- Em nghĩ em nên nói cho anh biết.
- Ừ, anh nghe nè.
- Gần đây em đi làm thêm nên hơi bận. Gia đình em thật sự gặp khó khăn, với em nó là vấn đề trầm trọng, anh không biết đúng không.
Chưa bao giờ cô quan sát nét mặt anh kỹ đến thế, cô nhận thấy nét mặt thường thấy mỗi khi cô nói về điều đó: sự băn khoăn.
- Em nghĩ không nên gặp nhau nữa.

Anh im lặng. Có gì đó trong cô muốn anh nói điều gì đó cũng được, bất cứ gì để phá tan không khí yên lặng quen thuộc đó. Cô trông mong điều gì ở anh nhỉ?

Cảm nhận từng phút trôi qua. Cô lại lên tiếng trước “mình về thôi”. Anh gọi tính tiền. “Em trả rồi” cô nói và đứng lên đi từng bước thật đều và vững, mà không chờ anh bước cùng, không một lần quay đầu lại.

Lang thang dọc những con đường đông đúc nhấp nháy ánh đèn. Cô gửi tin nhắn lần cuối trước khi xoá số anh “em xin lỗi”. Cô hoà vào dòng người ngược xuôi dưới những dải đèn lấp lánh.

Vài ngày nữa là Giáng Sinh.

PHML