PHML's Diary

Friday, March 5, 2010

Sợ

Nguồn ảnh: sưu tầm

Có những khi bản thân nghĩ rằng mình cần nên chăng tư vấn tâm lý, mà chẳng phải mình luôn tư vấn cho người khác đấy thôi. Đọc sách tìm hiểu, và kết luận rằng mình vẫn còn đủ tỉnh táo như một người bình thường. Người bình thường đôi lúc cũng quẫn trí đấy thôi.

Mấy ngày nay trong lòng mình luôn hằn lên một nỗi sợ, rất nhiều những thứ chất chứa trong lòng muốn được tuôn ra. Mình nghĩ khi được sống thật với chính bản chất con người mình, khi được nói những gì muốn nói có lẽ lòng mình sẽ nhẹ nhàng hơn. Nhưng mình không có ai để sẻ chia cả. Mình đã sống như thế nào để ra nông nỗi này? Mình đã sai hay đời dẫn lối mình ra thế?

Trước đây khi ngoại mất, mình tỉnh như sáo không rơi một giọt nước mắt nào cả, nhưng mình không tập trung được bất cứ việc gì. Những trách nhiệm và sự trông mong làm mình kiệt sức, mình đã cố gắng ngây ngô, cố gắng kiểm soát các hành vi. Nhưng rồi mình đã không thể kiểm soát được chính mình. Đêm đó hơn 3h sáng mình nhắn tin cho một người. Hai ngày sau mình nghe người ta than phiền chê trách chỉ vì một tin nhắn lúc khuya. Mình muốn khóc nhưng lại cười, cười cho những người bạn hết lòng với mình, cười cho những người bạn biết thông cảm và chia sẻ mọi thứ với mình. Cười cho thói đời chỉ chăm chăm vẻ bề ngoài, cười vì mình có bạn.

Mình lại giả ngơ như chưa nghe gì, bạn lại giả vờ quan tâm mình. Mình có những mối quan hệ quá tốt đẹp đến đáng ghen tị. Mình là một con người không có niềm đau và luôn hạnh phúc.

Mình sợ cuộc sống hiện tại.

Mình sợ phải bắt đầu những mối quan hệ thân thiết, mình sợ phải thừa nhận sự thật rằng mọi thứ đã kết thúc từ rất lâu trước khi mình nhận ra. Mình sợ phải sống như thế này đến già, mình sợ con đường phía trước tối om mình phải đi. Mình sợ không thể hoàn thành đươc trách nhiệm, mình sợ rằng mình quá vô dụng để có thể làm hài lòng mong muốn ai đó. Mình sợ cuộc sống quá thực tế, mình sợ cái xã hội mình đang sống. Mình sợ cả chính bản thân mình.

Mình đã lừa dối chính bản thân mình quá nhiều.

Đã nhiều lần mình muốn bắt đầu lại từ đầu, nhưng những quá khứ ấy vẫn cứ đeo bám dai dẳng. Mình đã quyết định bỏ tất cả để bắt đầu lại, nhưng cái cũ vẫn chưa chấm dứt hoàn toàn thì làm sao bắt đầu được cái mới.

Đôi khi mình căm giận vì mình đã không được sống như mình muốn. Nhưng không thể trách ai cả, chẳng ai có quyền ngăn cản mình. Chỉ là mình yếu lòng, hèn nhát không dám dứt đứt mọi ràng buộc, vì mình sợ lúc nào cũng sợ, sợ sẽ phải hối hận. Vì sự yếu hèn mình phải sống với nỗi sợ cả đời.

Sau đám tang ngoại mẹ đã hỏi “mày không thương ngoại một chút nào sao?”. Mình cười “có chứ, nhưng đâu phải ai khóc cũng bởi vì buồn, ai cười cũng bởi vì vui.” Từ bé con có thói quen chui rúc trốn vào chỗ không ai biết và ngồi khóc, mẹ không nhớ à.

Cuối năm, khi dọn dẹp nhà cửa, mẹ đi từ bếp lên thấy con ngồi một đống chưa dọn được gì thế là mắng ngay nhưng khi thấy con khóc thì hết hồn lại hỏi sao khóc. Con bảo kéo ghế ra kẹt trúng chân đau nên khóc. Chân con có kẹt đâu, mà có kẹt thì cũng chẳng làm con khóc vì đau được, con nào phải đứa bé lên ba. Chỉ là khi dọn bất chợt nhận ra, cái ghế trống và giờ không còn người ngồi trên nó nữa. Khoảng trống ấy bất chợt bóp nghẹn tim con.

Và đêm nay khi con ngồi gõ những dòng này, con thấy vị mặn ở môi, vị đắng trong lòng. Con lại khóc. Giọt nước mắt trong đêm của con chẳng ai thấy cả.

Vài tiếng nữa mặt trời lên, mọi người sẽ sinh hoạt sẽ sống, còn mình lại ngủ. Khi đối diện với ánh sáng với mọi người mình lại cười, và khi bản thân mình chìm ngập trong bóng đêm mình có khoảnh khắc sống thật với chính mình.

Mình sợ phải đối diện với chính mình.

PHML