PHML's Diary

Thursday, November 27, 2008

nản


Dạo gần đây mình bất mãn với mọi thứ, tại sao vậy nhỉ? Mình không muốn tin tất cả là lỗi của mình.

Mình cũng chả dám đối diện với việc đang làm mình thao thức và lo lắng hàng đêm. Mình thấy sợ, mình cảm thấy xấu hổ, có cái gì đó trong mình sợ hãi và mình chùn bước trước nó. Dẫu biết rằng việc chần chờ của mình sẽ làm mình mất nhiều thứ và mình hiểu rằng một ngày gần đây mình lại làm cho người mình yêu thương phải khóc. Nhưng mình không đủ can đảm để nói lên điều đó, phải nói thế nào, phải nói làm sao?

Liệu có thể bỏ hết tất cả quá khứ để làm lại từ đầu không?

Những ngày qua mình cảm thấy có rất nhiều điều mới mẻ đến với mình, nhưng thâm tâm mình biết rằng những thứ ấy xa hơn tầm tay mình. Thứ duy nhất tôi muốn lúc này là bỏ cuộc.

Ông trời ơi, con đường nào cho tôi?

Có lẽ tôi cũng chỉ biết than thở và khóc với ông thôi. Ngòai ông ra tôi chẳng biết phải diễn tả những nỗi lo lắng của mình thế nào. Sự thật rằng tất cả là lỗi của tôi sao?

Mai rằm đấy, lời thỉnh cầu của tôi có đến tai ông không?


Photobucket
Photobucket

0 comments: