PHML's Diary

Friday, May 29, 2009

bắt chước

Nguồn ảnh: sưu tầm

Mấy hôm trước thấy cái status “cuoi ng hom tr hom sau ng cuoi” nguyên văn đấy ạ. Nhưng hơi bận với cũng chả mấy quan tâm bởi em hiểu quá mà.

Rốt cuộc hôm nay đang ngồi vẽ nhận cái mes biểu vô coi, mới đọc được có 2 dòng em đã hiểu vì sao ai đó bị cười. Đọc hết bài rút ra được kết luận em đã học được cách đây 4 năm, nhưng vấn đề hơi nhạy cảm em không dám nhiều chuyện. Với lại em có là gì đâu mà dám nhận xét này nọ, lỡ lắm mồm rút cuộc hoa, à không phải hoạ lại bay vèo vèo rùi lại bị người khác bảo là “thấy gian bắt quàng nhà cáo”, í em nhầm “thấy sang bắt quàng làm họ”. Nên thôi, ai nói gì nói mình vẫn cứ mặt bình thường, rồi có muốn cười hay khóc thì về nhà trùm chăn muốn làm gì thì làm.

Ai cho rằng em tiểu nhân hay nói em thâm hiểm cũng được chà sao, vì em có hại ai bao giờ, điều em làm không đúng chỉ là thấy người ta diễn trò thì mình xem thôi. Đôi khi đến lúc cao trào không nhịn được thì gương mặt cũng biểu lộ chút cảm xúc. Cho dù em có bỏ đi chỗ khác thì trò hề vẫn cứ được diễn ra. Nếu không muốn người ta xem thì đừng có diễn.

Bất cứ ai biết rõ sự thật thì đều hiểu tại sao khi đọc bài họ lại cười. Chuyện chẳng dính gì đến em, dù rằng trong thâm tâm cũng có cười mỉa, nhưng có ai hỏi thì em cũng trả lời rằng “vậy à, em không có biết”. Ai cũng có sai lầm và góc tối trong cuộc đời, nếu một ngày nó được phơi bày thì thật kinh khủng. Nhưng cái khác là người thì hiểu cái sai của mình và cố sửa chữa, làm nhiều điều tốt đẹp mà không cần khoa trương để lấp liếm cái hố đó, người thì tự mình tìm đến cái hố đó và đào nó cho rộng ra thành huyệt chôn mình.

Nhiều chuyện thế là quá lắm rồi L à.

Mượn một câu trong bài em vừa xem để kết thúc entry này “cũng là một cách để tận hưởng”. Chúc ai đó luôn may mắn và tận hưởng mọi điều mình muốn.



PHML

Wednesday, May 27, 2009

trẻ con

Nguồn ảnh: sưu tầm

Mấy ngày nay con bé Lam bám mình suốt, mệt kinh khủng. Mà lạ ở chỗ, mình với nó không có dây mơ rễ má gì mà thi thoảng chở nó ai cũng bảo trông nó giống mình, còn nó thì cứ vô tư cười híp mắt “mai mốt con lớn con làm hoa hậu”, mà mình thì đến hoa khôi cũng chả có giải. Đúng là trẻ con! Thương nhất là gặp ai cũng rất biết nịnh “cô L đẹp hơn!”. Mà ghét ở chỗ bạn mình thì kêu bằng “chị”, còn mình thì kêu bằng “cô”.

Mà chả biết nghe ai nói gì, suốt ngày gặp ai cũng quay qua hỏi “cô L, người đó có giàu không?” . Đúng là đời sống thực dụng, đến con bé 5 tuổi cũng chỉ muốn quan hệ với người giàu thôi, mà nó biết thế nào là giàu nghèo. Rồi cũng không biết đi đâu nghe người ta nói gì lại chạy về:

- Cô L là người giàu hả?
- Không, cô L không có giàu.
- Cô L là người nghèo hả.
- Uh, cô L nghèo.
- Cô L nghèo sao có L có tiền?
- Ai trưởng thành rồi cũng có tiền cả.
- Sao ba con nói chú B nghèo?
- Tại chú B lớn nhưng chú B không có trưởng thành.
- Dạ, vậy cô L trưởng thành rồi ạ.
- Ừ. (Thiệt là mình trưởng thành hả trời?)
Suy nghĩ một hồi: Vậy có tiền là không có giàu hả?
- Ngoài tiền thì phải có thêm nhiều thứ khác mới giàu.
- Thứ khác là gì ạ?
- Nhà cửa, kiến thức, học vị…
- Vậy ai mới có tiển có nhà cửa, có mấy thứ hồi nãy cô L nói ạ?
- Nhiều người có lắm.
- Vậy cô L có không?
- À, cũng có.
- Sao cô L nói cô L nghèo?
… (với trẻ con thì cô L giàu, nhưng với lòng tham thì cô L vẫn còn nghèo lắm con ạ!)



PHML

Monday, May 25, 2009

không đề


Nguồn ảnh: sưu tầm
Dạo gần đây tâm trạng mình thường xuyên bất mãn, dù lý do mình bất mãn là chuyện hàng ngày vẫn luôn diễn ra không tránh khỏi. Biết rõ là thế nhưng mình có cảm giác dường như mọi thứ đã đến rất gần mức giới hạn. Sự thật mình cảm thấy lo lắm, lo rằng khi tâm trí mình không được bình tĩnh mình sẽ quyết định dại dột, lo rằng với tính khí bốc đồng mình sẽ đi con đường mà không bao giờ có thể quay đầu lại.

Cũng có thể đó là lý do mình viết khá nhiều về cảm xúc để mình còn biết mình đã và đang đi tới đâu. Nhưng có lẽ nếu mình sẽ chọn con đường mình muốn đi chắc rằng sau này mình cũng không bao giờ hối hận, vì mình đã cân nhắc rất nhiều. Mình đã cố rất nhiều để phục hồi tâm trạng nhưng cuộc sống là một thế giới đầy các mối quan hệ ràng buộc, những mối quan hệ đó lại làm mình chết ngạt. Nhưng sự thật rằng, dù có chọn cái chết mình vẫn không thể chối bỏ mối quan hệ ấy.

Phía sau của nụ cười đôi khi là nước mắt, nhưng nụ cười thì ai cũng thấy, còn nước mắt chỉ có người cười biết mà thôi.

Vẫn câu nói quen thuộc đính kèm cùng nụ cười “xin lỗi, lực bất tòng tâm rồi”. Có thể với ai đó chỉ là lời nói suôn nhưng đối diện với chính mình có thể gật đầu rằng bản thân đã cố hết sức, đã cố rất nhiều rồi. Có trách cứ thì cũng đành chịu vậy, nhưng trong lòng không có gì hối tiếc.

Khi viết những dòng này thì cảm xúc đang rơi vào bế tắc, đang cố tìm ra lý do để bình tĩnh, đang cố chống chọi để kiên nhẫn đi tiếp con đường mà mình sinh ra phải mang lấy: làm người.

Xin lỗi nếu phải bỏ cuộc giữa chừng!


p/s: hôm nay sáng sớm đã mưa rất lớn, hình như ông trời đau đớn nên đã khóc rất nhiều.

PHML

Sunday, May 24, 2009

Cảm tính

Đọc được cái này thấy vui vui. Vì dù sao đi nữa thì mình đã chọn được đáp án có vẻ ít dè bỉu đôi chút. Vốn dĩ rất thích trắc nghiệm tâm lý, nhưng thừa nhận rằng không phải lúc nào cũng đúng. Và nếu đúng thì được gì nếu chính bản thân mình chán ngán mình. ^_^

Trắc nghiêm tí nào

...

Bạn là người "nghèo"?
Chủ Nhật, 24/05/2009, 11:15 GMT+7

Bạn luôn cảm thấy cái bạn đã có trong tay không phải là tốt nhất? Bài trắc nghiệm này sẽ giúp bạn giải đáp thắc mắc đó.

Cũng phải nói rõ hơn về" vì sao bạn là người nghèo?". Đó là tên tựa đề của 1 cuốn sách (rất cổ) nhưng thật ra nó cũng chỉ là 1 trong vô số các tiêu đề nhỏ để gắn kết sự lôgic trong đó mà thôi. Tôi thấy rất thú vị với mục này và sau khi đọc qua, tôi đã ngẫm ra được 1 điều rất quan trọng sẽ được bật mí ở cuối bài trong phần kết quả.

Thử nha! Xem trong bạn có khát khao làm giàu không? Nhưng trước tiên phải đi tìm nguyên do" vì sao bạn là người nghèo?" đúng không nhỉ!

1. Mục đích của bạn khi đọc bài trắc nghiệm này là gì?

a, Để biết được nguyên do" vì sao tôi là người nghèo?"

b, Vì tò mò.

c, Chẳng vì lí do nào cả.

2. Theo bạn thì:" Cuộc sống đối với người giàu mới là cuộc sống, còn đối với người nghèo chỉ là sinh tồn mà thôi?"

a, Đúng.

b, Sai.

c, Không hoàn toàn là như vậy.

3. Đi học đại học có phải là sự chọn lựa nhất thiết của bạn khi tốt nghiệp trường cấp III không?

a, Rất chính xác.

b, Đó là ước mơ của tôi và tôi đang ra sức phấn đấu để đạt được.

c, Uhm, không biết nữa.

4. Bạn đã đánh giá người khác qua vẻ bề ngoài mà không cần quan tâm đến bên trong con người của họ.

a, Có, tôi đã từng làm như vậy rất nhiều lần.

b, Chưa, bởi điều tôi cần biết là con người bên trong của họ.

c, Tôi ghét những người có ý nghĩ đó.

5. Có khi nào bạn tự an ủi mình "Khi ngước mắt nhìn lên thì có rất nhiều kẻ hơn bạn, nhưng khi đưa mắt ngó xuống thì có vô số người thua xa bạn "?

a, Điều này luôn có sẵn trong tôi.

b, Tôi chỉ nghĩ đến khi quá tuyệt vọng.

c, Tôi chẳng quan tâm.

6. Bạn cho rằng: "Ai vẫn phải lo cho bữa ăn hằng ngày hay còn phải ngửa tay xin tiền người khác (trong khi có thể tự biết kiếm ra tiền) thì đó là người nghèo".

a, Hoàn toàn đúng.

b, Hoàn toàn sai.

c, Còn phải đặt vào từng trường hợp cụ thể.

7. Bạn có nghĩ như tôi: "Tàn nhẫn với chính bản thân mình còn độc ác hơn rất nhiều khi tàn nhẫn với người khác"?

a, Tôi rất tán thành.

b, Tôi không đồng tình.

c, Tôi không quan tâm bạn đã lượm lặt được điều này từ đâu.

8. Bạn là người" có mới nới cũ"?

a, Vì" mới" luôn cho tôi 1 cái nhìn khác.

b, Đôi lúc.

c, Không biết.

9. Trong thời buổi kinh tế thị trường hiện nay "đồng tiền đi trước là đồng tiền khôn" nên câu "một con ngựa đau, cả tàu bỏ cỏ" là không còn phù hợp nữa mà thay vào đó là "cá lớn nuốt cá bé", "được làm vua, thua làm giặc" là chuyện đương nhiên.

a, Tôi đồng ý.

b, Tôi phản đối.

c, Không phải là việc của tôi.

10. Bạn giúp đỡ người nghèo, khó khăn hơn bạn vì:

a, Sự đồng cảm.

b, Lòng thương hại.

c, Không vì gì.

11. Bạn luôn ao ước được trở thành 1 con người nổi tiếng, nhanh chóng giàu có, có 1 bộ óc siêu phàm, tài năng, thông minh, xinh đẹp, được tất cả mọi người ngưỡng mộ...hay chí ít ra cũng là một minh tinh sáng rực rỡ.

a, Tôi rất thích điều này vì đó là ham muốn của bất cứ ai.

b, Tôi cũng đã từng nghĩ đến điều đó, nhưng hơi xa vời.

c, Tôi thấy thật nực cười, nhưng nếu có 1 điều kì diệu thì nó sẽ thành hiện thực.

Kết quả đã có nhưng bạn đừng vội lật mở, hãy nghe tôi: Chắc các bạn đã chọn cho riêng mình 1 đáp án qua từng câu hỏi rồi phải không? Thì đó chính là sự lựa chọn của bạn để mở ổ khóa...lời lí giải" vì sao bạn là người nghèo?". Còn riêng tôi, điều bí mật sẽ được bật mí: "Liệu có 1 tiêu chuẩn cụ thể nào để cân đo đong đếm nghèo thế nào mới gọi là "nghèo" và giàu như thế nào mới gọi là "giàu". Đúng phải không?...Trong cuộc sống, đa số những người giàu có về tinh thần (hạnh phúc, lòng yêu thương...) thì lại cảm thấy rất thiếu thốn (nói đúng hơn là họ đang nghèo) về vật chất (của cải, tiền bạc...) hoặc ngược lại...Tôi không biết bạn đang nghĩ gì nhĩ?

Nếu bạn chọn đa số là A: Bạn là người rất" nghèo".

Nếu bạn chọn đa số là B: Bạn không phải là người "giàu".

Nếu bạn chọn đa số là C: Chà! Bạn là người khá bàng quang, thiếu lập trường như rất nhiều người khác.

o0o

Đừng vội tức giận, vấn đề giàu - nghèo chỉ là vấn đề phân tích tâm lý của chính bạn. Ai cũng có thể tự hỏi mình - Tôi ư, vì sao là người nghèo? Hãy tự lên tiếng rằng cuộc sống đơn giản là hạnh phúc.

Theo Hoàng Thị Thu Hồng/Mực tím

...

Đáp án: quả thật tôi không phải là người giàu

Tiếng chân

Nguồn ảnh: sưu tầm
Đôi khi một mình nhìn những con người qua lại, chợt thấy phải chăng mình đã già. Sân trường không có nhiều cây, nhưng có vườn thực vật ngay bên hông cổng ra vào. Ngồi ghế đá chờ vào tiết, hôm nay sao tôi đi học sớm thế. Suy nghĩ bâng quơ, đầu óc chả bao giờ tập trung được cho việc gì. Mông lung giữa quá khứ không rõ ràng và hiện tại đầy bụi.

Bạn đến bên cạnh lúc nào không hay. Lại hỏi mình đăm chiêu gì thế, học bài hết chưa. Phải chi mình học cũng tập trung như nghĩ vẩn vơ thì hay biết mấy.

Chợt nhận ra rằng đã lâu lắm mình không thuộc bất cứ số phone nào, chẳng bao giờ nhìn kỹ gương mặt ai, đã rất lâu tai mình không đế ý đến tiếng bước chân.

Nếu nhớ không lầm thì hình như đã từng…
Hành lang rộng có mái ngói che, dãy ghế đá được xếp dọc hai bên, mình vẫn hay ngồi đấy chờ một người. Và nếu vào trễ thì lại ngó nghiêng xem có ai đó chờ mình không. Không biết tự bao giờ mình có thể nhận ra tiếng chân của ai đó khác với hàng trăm bước chân khác. Dù không quay đầu lại nhưng chỉ nghe tiếng chân dù chậm hay vội vã mình vẫn biết đang hướng về phía mình. Mặc dù sự thật có đôi khi mình nhầm với người khác. Nhưng tiếng chân ấy mình đã nhận ra dù ở đâu và thời tiết thế nào. Nơi siêu thị đông đúc, con phố ăn hàng gần trường, trời nắng chang chang hay lách tách tiếng mưa rơi trên mái hiên… tiếng chân ấy mình đã cảm nhận bằng tai hay tim nhỉ?

Trở về với cuộc sống thật tại, mình đã qua rồi tuổi mộng mơ. Mình cần thật tế và đối diện với chính mình.

Quá khứ đã quá mờ nhạt để hiện ra từng hình ảnh cụ thể và thậm chí bản thân cũng không biết rằng nó có phải là sự thật hay do ảo tưởng. Còn hiện tại thì mệt mỏi không biết mình đang đứng đâu giữa vùng hỗn độn rộng thênh thang như lạc vào mê cung vậy.

Mình lại muốn cup học về nhà ngủ thôi.

Ôi, tiếng chân ngày xưa đã bước tới nơi nào rồi nhỉ? Ôi, cái tôi vô dụng biết bỏ mày vào đâu đây?



PHML

Thursday, May 21, 2009

Xui thật

Nguồn ảnh: sưu tầm

Tháng trước để dành được ít tiền tính là mua quần áo, nhưng rốt cuộc dạo vòng vòng tiền thí ít mà đồ thì mắc, tiếc tới tiếc lui, rồi quyết định mặc đồ cũ, để dành chút đỉnh. Tháng này, tiền thu về chưa tiêu đã phải chi tùm lum thứ, mom không thèm đi chợ, nghĩa là mình phải tốn không ít vào khoảng đồ hộp siêu thị.

Ông bà nói đúng “cha mẹ nuôi con biển trời lai láng, con nuôi cha mẹ tính tháng tính ngày”. Mà mình thì chưa nuôi mom được ngày nào, chỉ mới chi chút cho tiền chợ thôi, mà đã thấy bứt rứt rồi. Nợ còn 3 tháng nữa là hết, nhưng trả xong nợ thì còn phải dành dụm cho tương lai, muốn mở một cửa hàng nhỏ vốn không thể dưới trăm. Mom thì không ủng hộ, chỉ có tiền xài vặt tiết kiệm để dành làm vốn thì ít nhất phải vài ba năm. Mình thừa nhận mình là đứa vô dụng, sống cuộc đời lê lết cho qua ngày, nhưng việc nghe người ta cắng đắng mình chẳng ra gì thì thật không dễ chịu chút nào. Đôi lúc vẫn tự hỏi rằng nếu mình sống theo những gì mình muốn bất chấp tất cả chứ không phải sống vì sự kỳ vọng của ai đó, bây giờ mình sẽ như thế nào?

Máy tính mấy ngày nay hư, phải đi sửa, thay linh kiện tốn cũng gần 200$. Mom lại cằn nhằn mình xài tiền phung phí không bao giờ thấy mình có dư, nhưng hai ba tháng lại có chi phí phát sinh, rồi tiền học phí, tiền tài liệu, mom có bao giờ quan tâm tới đâu. Suốt ngày cứ đem mình ra so sánh với người này người kia, mặc dầu miệng cười để mọi chuyện qua nhẹ nhàng nhưng sự thật rằng lòng cũng biết đau đấy.

Tiền bạc rồi thi cử, tháng này mọi chuyện làm đau đầu quá!

Đã thế còn phải biết thêm một thằng khốn nữa, đời là thế không tiền thì không có gì cả.


PHML

Wednesday, May 13, 2009

ngày buồn

Nguồn ảnh: sưu tầm

Chỉ là một lời nói thôi sao lại làm mình cảm thấy đau đến thế nhỉ? Cứ tưởng rằng đã chai rồi chứ.

Trái tim mình lại cảm thấy thắt thỏm. So sánh, đã là người ai mà không đặt nặng nhẹ lên bàn cân. Biết rằng chuyện không có gì cả nhưng trái tim mình như có ai đó bóp nghẹt. Đôi khi mình cũng không hiểu vì lẽ gì cứ phải cố mỉm cười rồi tìm nơi khác để khóc. Làm sao để sống thật với chính bản thân mình? Mà đâu mới thật là chính mình?

Mình chỉ muốn sống một cuộc sống giản đơn, không tham vọng, không tranh giành, chỉ muốn sống bằng tình cảm và dốc tình cảm cho người mình yêu thương mặc kệ tất cả xô bồ ngoài kia. Điều đó có gì sai?

Lẽ nào tôi cần phải từ bỏ tất cả mới có thể tìm thấy sự yên bình?


PHML

Monday, May 11, 2009

Lý luận người lười

Nguồn ảnh: sưu tầm
Từ bé vốn dĩ lúc nào cũng nghe mom phàn nàn là mình lười quá thể. Hôm qua do ngày của mom nên ít tí cũng siêng được chút đỉnh, nhưng hết ngày thì mọi thứ quay về điểm xuất phát.

Ngày bé mình thuộc dạng không năng động. Lớn tí thứ duy nhất mình siêng năng là nói chuyện trong lớp, học là “chính” mà chơi là mười. Lớn lên những va chạm cuộc sống làm cho mình ngán ngẩm cả việc tiếp xúc và kết nối với chung quanh, lười cả chuyện kết bạn, tìm kiếm người yêu, đến cả cái mom mình suốt ngày nhắc nhở là công danh sự nghiệp thì cười hì hì “con lực bất tòng tâm”. Mom luôn trách cứ là mình chưa nổ lực hết mình ,nhưng vốn dĩ mình không biết nổ lực để đạt được gì khi cả việc tồn tại trên đời đôi lúc cũng thấy quá sức.

Có những khi mình ngại trả lời câu hỏi rằng muốn gì, ước mơ gì. Đơn giản, bản chất lười ngăn cản việc mình phải trồng từng bụi tre, chặt từng thanh tre để ráp nối thành từng nấc thang để có thể leo được tới trời. Nếu không do cuộc sống quá chật vật bắt buộc mình phải lao đầu vào bươn chải, bất chấp mọi thứ thì mình vẫn thích làm kẻ tầm thường ở không ăn chơi mà vẫn lai rai có tiền xài.

Điều kiện hiện tại mình có thể tự tin nói rằng long nhong chơi vẫn có tiền tiêu. Nhưng khổ nỗi lại dự định 2 năm nữa biết đâu sẽ thụ tinh để sinh con. Với giá cả của Việt Nam thì tương đối mình lo được, nhưng quan trọng là sinh nó ra rồi, sẽ nuôi nó thế nào đây? Hình như đây không phải suy nghĩ của một người 21 tuổi.

Lẽ nào mình bồng bột? Mình không tin vào hôn nhân càng không tin vào người khác. Những mất mát dạy cho mình rằng đừng trông mong những gì của người khác ban cho, đến cả niềm vui mình cũng phải tự tạo lấy đừng nghĩ đến chuyện mình dành cho ai đó niềm vui thì sẽ được đáp trả, vì nghĩ thế kết cuộc sẽ chả thể vui chút nào. Quà tặng cuộc sống ư? Một là bạn tự mua quà tự tặng cho mình, hai là bạn mua một món quà dành tặng cho ai đó thì nên nghĩ rằng cho đi là không cần nhận lại, thế thì mới có thể vui trọn vẹn được. Phải chăng mình ích kỷ?

Càng nghĩ càng nhức đầu. Cứ làm một người lười biếng là khoẻ nhất. Nếu không phải do cuộc đời có những con người với ý tưởng lười biếng thì liệu thế giới có phát triển như ngày hôm nay? Nếu họ không lười giặt đồ lấy đâu ra ý tưởng chế tạo máy giặt, rồi máy rửa chén, máy hút bụi, biết đâu tương lai sẽ là người máy thay thế cho bạn bè, người yêu, bạn đời khi con người thấy lười cả việc hẹn hò tốn kém, những cuộc hôn nhân tính toán mà kết quả là con số không tròn trĩnh.

Lười quá, mà giờ phải đi học đây.



PHML

Thursday, May 7, 2009

Thực tế của thời gian

Nguồn ảnh: sưu tầm
Trưa không nắng đổ lửa mà đổ tràn những hạt nước nặng đầy, để khi những xám xịt đi qua, ta thấy ngày dịu mát.

Ngồi trong quán, tiếng nhạc xập xình, không khí ồn ào, không giống khung cảnh của buổi trưa tẹo nào. Thời gian qua nhanh quá, nhìn kỹ trên mắt chị đã có vết chân chim, sắp sang tháng 6… Không muốn nhưng vẫn biết rằng mình đã phí hoài tuổi thanh xuân. Để chôn vùi những nỗi đau mình cũng là kẻ nằm dưới mộ.

Tôi nhớ hình ảnh chị ngày xưa…

Đã rất lâu rồi, khi chị còn ngồi trên ghế nhà trường, tôi từng nghe rằng: chị sẽ ra trường, sẽ đi làm , sẽ thành công, và sẽ có nhà vườn, xế hộp… Ôi, sự tự tin của tuổi trẻ.

Khi chị ra trường, tôi bắt đầu nghe thấy những sự mệt mỏi khi tìm kiếm cho mình đúng công việc yêu thích, rồi tôi nghe chị thở dài với các quan hệ gia đình tiền bạc. Tôi không còn nghe đến biệt thự với mảnh vườn sẽ có hoa thục quỳ.

Nhạt nhẽo một đoá thục quỳ
Trốn trong im lặng nỗi lòng đa đoan

Thay vào đó tôi nghe chị nhắc nhiều đến các căn hộ, chị ước gì mình có đủ tiền để tậu một căn ngay trung tâm thuận tiện cho việc đi làm. Nơi đó, chị dễ dàng ngắm cảnh bình minh ló dạng phía xa, hay khi ngày tắt chị sẽ thấy cảnh Sài Gòn lung linh đèn dưới chân mình…

Rồi cũng có lúc tôi được mời ăn tân gia, không phải căn hộ cao cấp nhất Sài Gòn, nhưng nó cũng đủ cao để cảm nhận cái gió lồng lộng về chiều.

Vài tháng sau, tôi nghe chị dọn về nhà mẹ, căn hộ cho thuê. Sống một mình sẽ tốn kém nhiều thứ, và khi kết thúc công việc, có phải chị sẽ đối diện với sự tĩnh lặng chỉ có một mình trong căn nhà trống trải?

Giờ ngồi đây, tôi nghe chị bảo rằng chỉ muốn tìm một người thật sự yêu thương mình “thấy vậy chứ, khó lắm em ơi!”

Thực tế của thời gian…



PHML

môn đăng hộ đối

Nguồn ảnh: sưu tầm


Em muốn đến nơi vùng cỏ cháy
Để nhận ra tim đã héo tàn
Em muốn đến vực thẳm đen mù
Để biết được lòng nhiều tăm tối
Em muốn đến nơi anh hạnh phúc
Nhắc mình rằng một kẻ thừa dư
Em muốn chạy đến cuối chân trời
Để trốn tránh thói đời nghiệt ngã
Có thật chăng tình ta vụn vỡ
Bởi chuyện đời hộ đối môn đăng?

...
Lại nhiều chuyện của người khác. Mấy cô thất tình mà cứ gặp em than vãn kiểu này, em bị ám ảnh rồi sao dám yêu.

PHML

Friday, May 1, 2009

Sài Gòn nhớ Hội An

Nguồn ảnh: sưu tầm


Nhờ ăn Cao Lầu dở quá nên cục tác ra tí chữ



Sài Gòn chiều nay lạnh
Rỉ rả những giọt sầu
Mơ một vùng hồ nắng
Giữa lòng phố Hội An


Giờ ở nơi đất cỗi
Anh có nhớ phố phường
Những chiều mưa nước ngập
Có làm ướt lòng nhau?


Phố ngói rêu rũ rượi
Thắp lên bóng đèn lồng
Mặt trời buồn đi ngủ
Em buồn nhớ Hội An


Cù lao chàm đẹp lắm
Một ngày sẽ gần thôi
Ta nắm tay cùng ngắm
Hoàng hôn trôi giữa trời
01.05.09
...
Thôi đi học bài, lảm nhảm đủ òi

PHML