PHML's Diary

Saturday, December 27, 2008

nhảm tập 1


Mấy bữa nay ngày chỉ ngủ có 6 tiếng mà không bị khùng, phải thừa nhận là thần kinh mình có tiến bộ.

Sáng lò dò đi công việc với mom, vừa đến chỗ gửi xe thấy xe nào quen quen, bản số cũng quen quen, hehehe… xe xếp! Mình hỏi mom thấy xe đẹp không? Mom bảo đẹp, mình cười toe “mẹ, bán nhà xấu mua xe đẹp đi, mẹ hen?” Bà la mình một tăng chuyện con gái lớn già đầu rồi ăn nói không suy nghĩ. Đùa thui mừ, con đây năn nỉ gãy lưỡi xin mua có chiếc xe đạp điện mà cũng không cho. Huống hồ xe khác!

Định bụng vào bắt quả tang, nhưng rốt cuộc xếp đi hướng phải, mình đi hướng trái, nên không nhiều chuyện được là xếp đi với ai. Xếp vác con xe ấy mà đi ăn sáng thì chỉ có đi với girl. Tới đây thui, không nhiều chuyện nữa, mà có thấy tận mắt là đi với ai đâu. Mà chuyện riêng tư của người ta đi ăn sáng hay đi ăn tối liên quan gì đến mình đâu nhỉ? Bệnh 8 chữa hoài mà không hết!

Ông KS dẫn đi lòng vòng, hết lên rùi xuống, mà tối qua lại mưa, sân sũng nước. Hic, giày ướt, vậy là chiều về phải giặt giày. Đứng loanh quanh gần 2 tiếng thì dìa. Dạo này mình chả biết bị gì mà ai nói gì cũng không nghe vừa tai. Quyết định, bữa nào rảnh đi khám tai mới được, cứ kiểu nghe không vừa tai mà cứ nhe răng vậy hoài, có ngày vô thăm lại bạn ở Hàm Nghi. Nguyên cả buổi chỉ nghe được ông KS mập nói một câu nghe được “giá này mà còn chua!”, rùi lắc đầu. Đúng như những gì mình thấy, đôi khi đời người chăm chỉ vất vả làm ăn, vậy mà cái mong muốn có một mái ấm yên lành cũng xa vời lắm. Với thu nhập trung bình của người lao động bây giờ 5T một tháng thì chỉ đủ no miệng, ấm áo, xa hơn thì hình như là chưa đủ. Mình bao giờ mới đổi đời đây? Ước mơ mình lại thấy càng xa vời vợi hơn. Dẫu biết rằng mơ ước đâu có tốn tiền, hà cớ gì không mơ?

Nhưng thỉnh thoảng bản thân mình cũng hâm mộ mình, vô sản mà thấy tiền không mê. Bởi thế, ai cũng nói mình có vấn đề tâm lý (nói vậy là nhẹ đấy, ý là tránh chữ khùng).

Thôi ai nói gì nói, lòng thì mình giữ chữ tâm, số thì thả theo chữ phận!




Photobucket
Photobucket

to: VA 01

6h mai nhỏ bay. Ừ, tao chẳng có gì nói với mày cả, nói gì nhỉ? Vậy là tao với mày biết nhau được 5 năm. Tao sẽ xa mày có thể là 4 năm, 5 năm, thậm chí nhiều hơn thế, sợi dây liên hệ mấy năm qua có chèo kéo nổi khoảng cách thời gian và địa lý?

Tao hứa với mày nhiều mà vẫn chưa thực hiện được. Dẫn giới thiệu ra mắt người yêu, đi xem kịch… hình như còn nữa, mà giờ tao chưa nhớ ra. Mày đi rồi, ai là người kiểm duyệt bạn trai cho tao đây? Rồi còn lời hứa là lỡ sao này tao sập bẫy tình thì bằng mọi giá mày phải lôi đầu tao ra, giờ ai lôi đây?

Quá nhiều thứ muốn nói mà không biết phải bắt đầu từ đâu, thôi thì cứ nhớ gì viết náy. Viết blog thường xuyên nhé, không ai đọc thì có tao đọc.

Bay mười bốn tiếng, vậy cho mày 2 ngày để trả lời tin offline cho tao.

Thời tiết bên đó thế nào?