PHML's Diary

Friday, November 28, 2008

Xin lỗi nhé


...

Xin lỗi bạn và xin lỗi cho cả chính tôi nữa.


p/s:

Trời dạo này trở lạnh rồi, buồn đừng có lang thang ngoài phố hoài, đừng có giống một đứa dở hơi như tôi.






Đã xóa



Photobucket
Photobucket

Chỉ buồn đêm nay nữa thôi

Giờ ngồi đây gõ lóc cóc mà đầu thì cứ đâu đâu ấy, cái cảm giác muốn làm nhiều việc để quên đi cái việc bây giờ trong đầu muốn quên mà hổng có được, khó chịu gì đâu.

Mưa lác đác ngoài hiên, làm mình vốn thơ thẩn lại càng trở nên thẩn thờ lạ. Cái con mình hôm nay nó sao ấy nhỉ? Mình đâu phải đứa đầu óc thế, nói ra chắc gì đã ai tin.

Mình hôm nay mặc đẹp nhá, ngồi cứ ôm cái cellphone rồi bấm tới bấm lui cuối cùng chả bấm được gì, đúng là sốt rồi, cảm sốt thì đầu óc đâu có được bình thường.





Mưa đêm
Sụt sùi ngoài hiên
Thổn thức
Với nỗi niềm
Quạnh quẽ
.
Em ngồi đây
Lắng nghe
Nhạc điệu dịu êm
Hòa trong
Tiếng nấc
Da diết
Nhớ về anh
.
Nhớ
Ánh mắt
Mông lung
Nhớ
Nụ cười
Lém lỉnh
Nhớ
Giọt cafe
Thủng thẳng
Rơi
Đắng môi
.
Réo rắt
Tiếng mưa
Đủng đỉnh
Giọt sầu
Rớt lại
.
Đêm nay
Mưa
Ướt
Nỗi nhớ
Day dứt về anh

Cảm nặng òi. Đi ngủ thôi!

Photobucket
Photobucket

Sáng Mưa


Sáng Tác: Trương Đức Trí

Hôm nay mưa buồn quá,
Con đường đã quen lâu ngày, những sáng vội vàng
Tình vẫn chưa tan, sao mưa sáng lại đến nhanh quá
Anh không ngờ

Em vui tươi cười nói
Như mình đã quên lâu rồi, ánh mắt thay lời
Cà phê sáng nay, và ngoài kia
Trời vẫn mưa hoài, vẫn mưa hoài

Bao lo âu nào có tan vào tiếng mưa,
Vẫn còn đây những muộn sầu
Tình biết sẽ trôi đến phương nào
Giờ nước mắt tuôn, những nghẹn ngào

Có những sóng gió mới biết được tình kia, ôi sao mỏng manh quá
Có những bão tố đã cuốn thuyền tình em đến góc trời thật xa
Nhưng sao hôm nay bao nhiêu bồi hồi
Dường như tim em cũng đang sống vui, yêu thương trở lại

Hôm nay mưa buồn quá,
Con đường đã đi bao ngày, những sáng vội vàng
Tình ngỡ chưa tan, sao mưa sáng lại đến nhanh quá
Anh không ngờ

Ta chia tay, còn đó
Biết bao điều muốn trao, nhưng vội không nói thành lời
Rồi em bước theo tiếng mưa rơi bên ngoài
Và anh ngóng theo dấu chân ai xa hoài.

Photobucket

rảnh nhảm

Lúc nào cũng bị bạn bè chửi “rảnh nhảm dữ ha con”. Vậy mà nghe hoài vẫn chả thủng, vẫn cứ rảnh nhảm như thường.

Một đống thứ phải lo, mà bản thân lơ ngơ. Mới ký giấy xin thủ tục vay tiền, chán thế, người ta càng già càng làm có nhiều tiền, mình càng già thấy hình như nợ càng nhiều. Người ta cho vay cũng thấy sợ, chả biết có trả được không. Người ta không cho vay cũng mệt, không có tiền lấy gì xoay lòng vòng. Lòng vòng, lòng vòng hoài chóng mặt quá!

Thế đấy, ở nhà lơn tơn cũng lắm cái phiền. Mà hình như số mình nó thế, không làm thì thấy mình vô dụng mà ráng làm thì lại càng vô dụng hơn. Không làm thì chả lo lỗ chỉ lo không có tiền xài, mà làm thì chắc chắn lỗ, lại luýnh quýnh xoay sao cho huề vốn. Nói rồi, số mình là số ở không, càng làm càng lỗ mừ. Hehehe...

Cốt yếu của chuyện này là, một mớ bòng bong chưa giải quyết lại bị say nắng cảm mưa, muốn kiếm ai đó kể cho nghe cái nhàn cư vi bất thiện mà kiếm không ra. Đứa thì bận tời mức không đủ 8 tiếng để ngủ. Đứa thì đang mắc thi. Đứa thì đang bận lắm, chả biết bận gì. Đứa thì đang yêu, bận yêu, chỉ có người yêu. Đứa thì vừa chia tay buồn lắm. Rốt cuộc mình vẫn là đứa luôn luôn lắng nghe chả bao giờ hiểu. Muốn kiếm một đứa rảnh nhảm giống mình, không ra. Hóa ra mình cũng là hàng hiếm. Kekeke...

Vẫn như từ trước tới giờ, vấn đề của mình, mình tự lo.

Say nắng cảm mưa thì ở nhà, cắt liên lạc với thế giới bên ngoài vài tuần, vài tháng là lại đâu vào đấy, rồi lại cong đít lên mà bù cho khoảng thời gian rảnh nhảm.

Rảnh nhảm tới đây với thằng người yêu chỉ biết nghe không biết nói - Blog thui. Ngắm anh nhức mắt lắm òi, em lục túi xem còn tiền mà shopping không đây, hết tiền thì đi nhà sách ngắm... tùm lum. Hehehe...

Một ngày rảnh nhảm như mọi ngày bình thường khác.



Photobucket
Photobucket

26 November 2008


Tự nhiên vô tình tìm được một bài hát nghe yên bình đến lạ. Thế là cả ngày chỉ lặp đi lặp lại giai điệu mới quen thuộc. Biết đâu giai điệu ấy sẽ vào cả giấc mơ mình.

Hôm qua thao thức nên ngủ muộn.

Sáng tỉnh dậy cùng cơn ác mộng mà mình còn nghe được nhịp tim mình đập liên hồi. Đó là điều không thể xảy ra nhưng mình cũng thấy bần thần cả sáng.

Lạ nhỉ ngâm nga theo những giai điệu yên bình lại kéo mình đến với ác mộng. Chắc là xóa bỏ bài hát ấy thôi, không nghe nữa đâu. Lỡ bị ám ảnh thì sao?

Ngày hôm nay sẽ ra sao đây?


Photobucket
Photobucket

Em thấy thu về



Chiều nay
Em thấy thu về
Gõ cửa căn phòng cũ
Cất giấu
Bóng dáng anh
Thấp thoáng
Giữa những kỷ niệm
Chợt quên
Chợt nhớ
.
Em thẩn thờ
Gọi tên
Ngày cũ
.
Thu thắt thỏm
Trốn đi
Để lại
Bước chân anh
Nhạt nhòa
Giữa đám lá
Vàng vọt
Úa tàn
.
Em cuống cuồng
Chạy theo
Đuổi bắt mùa thu
Đuổi bắt ảo ảnh
Mang dáng dấp anh
Của ngày xưa
Đã từng
Thuộc về em
Miền cũ kỹ
.
Nhưng
Vấp phải bậc thềm
Khô cứng
Đau đớn
Em ngồi đây
Nơi khung cửa
Dõi mắt
Trông theo
Mùa thu
Vô tình đến
Vội vàng đi
.
Em gọi gió
Xào xạc
Xóa tất cả
Những gì của mùa thu
Vừa để lại




Photobucket
Photobucket