PHML's Diary

Thursday, September 24, 2009

Không có tiền


Gần đây có cảm giác bản thân hoà đồng hơn với chung quanh, nói nhiều hơn dù chả có lời nào có ý nghĩa, rỗng tuếch như nhau. Nhận được vô vàn lời chê khen, chê thì lúc nào cũng nhiều hơn khen và bao giờ cũng ở trong lòng lâu hơn.

Sao không đổi xe đi?
Cười: không có tiền!

Chừng nào định sắm laptop mới?
Cười: không có tiền!

Giờ di động cũng rẻ hơn rồi, sao không đổi cái mới đi?
Cười: không có tiền!

Chưa có ai hỏi tôi rằng chừng nào đổi nhà. Có lẽ khi nào đổi đời thì đổi nhà thôi, lúc đó đổi toàn bộ một thể luôn nhỉ, đổi bạn, đổi tình yêu, biết đâu đổi luôn cả lý lịch của mình nữa.

Nhớ về buổi café tối cách đây hơn 3 năm. Có người bạn vô tình hỏi tôi:
- Sao không sắm cái mới đi? (í là đang nói bộ đồ tôi đang mặc)
Tôi cúi mặt mà đáp “ừ, cũng phải sắm cái mới chứ”. Trong đầu thì lẩn quẩn ý nghĩ đào đâu ra tiền mà sắm. Vậy mà vẫn có tiền để đi café!

Hình như chưa bao giờ tôi sống đúng với vị trí của mình cả.

Tôi, một đứa con gái đã bước qua cái ngưỡng cửa 20, vậy mà…

- Chị, có phấn mắt không cho em mượn?
Tôi nhìn nó, trố mắt: chị làm gì có, chị không có mấy món đồ trang điểm đâu.
Nó trố mắt còn to hơn tôi: hổng có thiệt hả?
Tôi cười: thiệt, chị chỉ có kem trị mụn dưỡng da, son dưỡng môi, kem chống nắng, hết.
- Đi tiệc thì sao?
- Chị có bao giờ tiệc tùng, mà có thì mặt mộc.
- Nó nhìn tôi gật đầu mà hinh như trong lòng vẫn không thể tin được điều tôi vừa kể.

Hôm qua, hẹn nhỏ bạn đi sắm quần áo. Nhận được vài câu:
- Sao không trang điểm một chút, nhìn đẹp hơn, chứ mặc đồ đẹp mà không trang điểm gì thì quê lắm!
Uh rõ to, mà trong lòng nghĩ: mình có tiền mua đồ đẹp bao giờ nhỉ?
- Sao L chọn mấy cái gì đâu vậy, nhìn quê quá, cái áo dây đó đẹp đó, mấy cái này quê lắm.
- L không mặc được áo dây.
- Thì cứ mặc thử đi, mặc đồ gì cứ như bà già.
Rốt cuộc tôi vẫn chọn áo có cổ vì vừa mặt đi học được, vừa đi phố được.

Về tới nhà, bị mẹ mắng vì cái tội đua đòi, không biết để dành, không biết lo lắng cho tương lai.

Hình như tôi không được sống đúng với lứa tuổi của mình.

Thèm có một con thú cưng để bầu bạn, thấy lòng trống trải và cô đơn quá. Nhưng thân tầm gửi ở nhờ ở đậu, làm sao được phép.


p/s: con xin lỗi vì con tạo dáng hơi bị quá đáng, nhưng người không biết là không có tội. Tha tội cho con ^_^

Tấm trên nhìn bộc tả đúng tâm trạng ghê lun.

Tấm này phải thừa nhận tôi đi học đúng thiệt quậy như quỷ sứ , tấm này nhìn mặt hiền ghê ^_^. 3 cái giỏ của 3 con yêu tinh nữa, nhưng vì không được phép nên không dám post. Thích nhất tấm 3 đứa ngồi thành hình chữ V, sốc không chịu được.

2549453586_e7b00f3b67b

PHML