PHML's Diary

Thursday, March 10, 2011

Yên ả

Nguồn ảnh: sưu tầm
Trưa nắng chang chang, cái nóng oi nồng. Không gian tĩnh lặng một cách yên ả, không rõ bao lâu rồi mới chịu nhớ và nhận ra cái vị của những trưa hè.

Ngồi hong tóc nghe tiếng quạt vù vù bên tai. Ngó mắt ra lan can ngợp vàng là nắng. Những tia mỏng mảnh len lỏi trong cái vùng tối om, soi vào mắt những hạt bụi li ti lơ lửng giữa đời. Luồn từng lọn tóc qua kẽ tay mát rượi. Bình yên chỉ có thế.

Muốn thốt lên tạ ơn đời cho những phút giây bình lặng thế này. Dù vẫn cảm thấy cái hạnh phúc bắt gặp vẫn mong manh quá.

Những giây phút này không hiểu sao lại nhớ về những trưa hè ngày bé tí hin. Mê mải trong ký ức là ngôi nhà trống hoác chả có gì ngoài cái tủ, cái giường xiêu vẹo và tài sản sợ mất có mỗi chiếc xe đạp lọc cọc màu xanh biển hoen ố của mẹ. Trưa nóng hôi hổi nằm lăn ra đất, muốn lăn tới đâu thì lăn. Vẫn hay nằm cái kiểu thò đầu ra mép đường đi của bức tường ngăn sân để ngó ra ngoài cửa xem mẹ về chưa. Cái cửa ngày xưa cũng nghiêng ngửa lắm, cái lưới kẽm có ô vuông nho nhỏ hoen rỉ đứt gãy làm xướt chảy máu vài lần vì vẫn hay loi choi bất cẩn. Mẹ hết dặn rồi mắng không có mẹ ở nhà đừng có ra gần cửa nghịch, nhưng trẻ con chẳng mấy khi nhớ khi còn bận mải chơi. Những ngày nhớ mẹ không ngủ được, thút thít khóc rồi lôi áo mẹ ra ngửi, ôm vào lòng cho tròn giấc. Khi bé con rất lo sợ mẹ sẽ bỏ con mà đi, vậy mà lớn rồi không biết bao lần con nghĩ đến việc bỏ mẹ mà đi.

Bất giác tự dưng nhớ hình ảnh người phụ nữ trong bài hát “một mình

“… nhớ em vội vàng trong nắng trưa
Áo phơi trời đổ cơn mưa
… nhớ em giọt mồ hôi tóc mai
Gió sương mòn cả hai vai
Đôi chân chênh vênh con đường nhỏ
Nghiêng nghiêng bóng em gầy…”

Mẹ nuôi con có một mình.

Mẹ vẫn một mình.

08.03. 2011


PHML