PHML's Diary

Sunday, March 22, 2009

Điên toàn tập

Nguồn ảnh: sưu tầm
Tôi thấy mình trơ trọi, thấy mẹ mình khốn khổ, thấy cuộc đời này tối tăm.

Con vật gì con sợ nhất? Dạ thưa, con người.












Điên

Tôi ước gì một ngày nắng là lửa
Thiêu rụi tất mọi thứ ở quanh tôi
Và tôi đây hoá thành nhúm tro tàn
Bay lan bạt cả một vùng trời rộng

Tôi ước gì một ngày mưa u ám
Bão đi qua quét sạch cả vùng trời
Và tôi đây chìm trong lòng nước rộng
Để nhẹ nhàng trôi tít mãi nơi xa

Tôi ước gì một ngày tôi thức dậy
Thấy chung quanh chỉ đen tối một màu
Không còn thấy những gì ngoài kia nữa
Để bản thân không phải kẻ giả mù

Tôi ước gì một ngày tôi thức dậy
Không còn nghe những âm vực cuộc đời
Không còn nghe những lời đay nghiến nữa
Được thốt từ miệng người tôi thương yêu

Tôi ước gì một ngày tôi thức dậy
Môi tôi đây không mấp máy thành lời
Để không phải bật lên thành câu nói
Tổn thương người mà đau xé tim tôi

Tôi ước gì một mai tôi thức dậy
Thấy được mình đang yên nghỉ nơi nao
Thế cho dù trời là mưa hay nắng
Đời dẫu cười hay khóc cũng hư không


PHML