PHML's Diary

Saturday, January 8, 2011

to VA: 06



Tao viết cho mày chắc ít nhất cũng hơn 6, nhưng ghi thế cho nó theo thứ tự ^__^

2 năm chỉ có nhiêu đó là quá ít và cũng cho thấy tao vô tâm đến thế nào. Hồi mày mới đi, cũng có lúc tao mơ thấy mày, nhưng giờ thì không thấy nữa, hay là lúc tỉnh ra thì không nhớ ^__^

Dù trí tưởng tượng của tao có phong phú tới đâu thì cũng không thể tưởng tượng được cuộc sống của mày sẽ thế nào. Nhưng tao mừng vì sống bên đó tốt hơn hồi ở đây, nhưng áp lực hơn thì phải.

Còn tao thì tính cách có thay đổi, kinh tế có cải thiện nhưng chả bao nhiêu. Và giờ đang bấp bênh, nhiều lúc buồn cười chết được. Cứ ngỡ là mình sắp giàu rồi, thì hoá ra không phải vậy. Thôi không mê giàu nữa, cứ sàng sàng đủ ăn, đủ chơi là được hỉ ^__^

Cuộc sống ở thế giới tư bản, có vô tình như cuộc sống đầy bon chen ở đất Sài Gòn không? Nơi đó, tao nghĩ chắc sẽ thấy rõ được tình đồng hương nhỉ. Hình như càng lớn tao càng thấy hình như không tồn tại thứ tình cảm đơn thuần, tình cảm hay quan hệ nó được kết hợp nhiều yếu tố khác đi kèm. Được khuyến mãi thêm còn muốn gì nữa ^__^

Nhiều lúc tao ngẫm thấy mày trưởng thành hơn cả tao, dù mày nhỏ hơn tao. Vậy hoá ra từ lúc bắt đầu chơi cho đến bây giờ thì cuộc sống của mày có nhiều biến động và thử thách hơn chăng? Tự dưng nghĩ mày trưởng thành hơn, tao lại thấy buồn buồn. Có nhiều người thích chững chạc hơn với tuổi, nhưng tao không thích điều đó. Vì thời gian vô tư và ít nghĩ ngắn hơn người khác đồng nghĩa với lo toan nhiều hơn.

Trưởng thành không biết với người khác thích thú thế nào, chứ tao chỉ muốn mình nhỏ mãi, được nuông chiều và tha hồ nũng nịu. Thế nhưng cuộc đời đâu phải lúc nào cũng như người ta muốn.

Ở đây, nơi mà gặp toàn những gương mặt Việt, nói bằng ngôn ngữ Việt. Vậy mà thấy xa lạ, có gào cũng chả có người nghe chứ đừng nói là hiểu. Nơi đó, mày cô đơn thế nào?

Nhiều lúc tao giận má tao đến phát điên lên được, giống như mày giận chị mày ấy. Nhưng rồi cũng có lúc huề,cũng có lúc hoà thuận. Khi ngủ thì cũng có ai đó để ôm. Đó là gia đình, khi mà ai cũng bỏ mình ra đi, thì họ sẽ ở lại. Mày lại quá xa họ.

Tao đã tưởng mình sẽ nghe theo lời mẹ du dỗ mà lập gia đình. Nhưng khi đối diện với nó thì tao sợ. Tao sợ rằng, mình cũng như mẹ hay dì mình, sống cuộc đời chỉ biết hy sinh cho người khác. Tao vẫn còn trẻ con quá nhỉ.

Nhưng rồi có lúc tao muốn mày lập gia đình. Ở nơi đó, có gia đình nhỏ của mình, biết đâu sẽ ấm áp hơn, và gánh nặng được san sẻ bớt đi. Cái giấy kết hôn, nó có giá trị nhất định của nó.

Lâu lâu tao nhá cái viết để mày đừng có quên tao, mặc dù nhiều lúc tao quên mất mày. Tết này chắc mày không về, về thì phải báo tao biết rồi. Thôi sang năm vậy, sang năm ráng về nhá.

P/s: hi vọng mày thấy được hình tao. Dạo này ai cũng khen tao xinh ra ^__^
PHML