PHML's Diary

Saturday, August 1, 2009

điên nhảm

Nguồn ảnh: sưu tầm

Buồn là lại muốn tiêu tiền!

Muốn nằm dài ở nhà ngày cuối tuần cũng không xong. Lịch sử lặp lại. Có lẽ phải làm thẻ thư viện thôi nhỉ. Sáng sớm chui vào đó, trưa đi lang lang hàng quá ăn đỡ dạ, tối lại lê la công viên. Khuya thì vác xác về nhà ngủ. Có nhà mà chả thể về.

Laptop thì cũng đã đem cho rồi. Giờ ra café cũng chả biết làm gì. Sách ư? Cũng chả có gì mới để đọc cả. Lên kế hoạch tiết kiệm, dán cả cái bảng thiệt lớn ở bàn “năng nhặt chặt bị, không được tiêu hoang”. Nhưng sao bây giờ, ở nhà là tiết kiệm nhất, nhưng nhà không thể ở thì phải tiêu tiền thôi.

Trên đời này thứ gì tôi cũng dám bỏ, cả mạng mình tôi cũng bỏ, chỉ có một thứ tôi không đủ can đảm để bỏ. Bởi thế mà nó hành hạ tôi từng ngày. Giờ điều tôi muốn làm nhất là rạch tay cho máu chảy bớt, thiếu máu nên sẽ vào viện nằm được khoảng tuần rồi về. Một tuần cho thanh thản đầu óc nhỉ. Nhưng lỡ tôi thấy nhập viện là cơ hội giải thoát cho mình, thì tôi sẽ đâm ra nghiện rạch tay mất.

Đã nói bao nhiêu lần rồi là đừng có đẩy tôi đi xa hơn, vì có những thứ đã bước chân vào là không thể rút chân ra.

Ở đời sao trớ trêu thế? Nếu tôi sống nhẹ lòng thì có người sẽ phải đau khổ, mà tôi đau khổ thì họ mới có thể nhẹ lòng. Ông Trời ơi là Ông Trời, ông tạo tôi ra trên cõi đời này làm chi mà không cho tôi được sống cuộc đời của tôi.

Điên quá nói nhảm cho nhẹ bớt lòng chứ.

Khi muốn huỷ hoại gì đó để thoả bớt đau khổ, căm phẫn… mà không thể thì có lẽ sẽ trở ngược lại huỷ hoại chính mình.

PHML