PHML's Diary

Sunday, December 21, 2008

Ngày 21 tháng 12 năm 2008


Cả ngày hôm nay mom bực dọc với tôi, tôi không biết phải làm sao nên góp ý kiến “ hay là mẹ đi đâu đó chơi đi”. Bà khó chịu “tao đi cả ngày rồi”. Ỉ ôi một hồi hóa ra là bà qua nhà bạn, lại nghe người ta chê con gái duy nhất của mình nên cảm giác tự ái, buồn.

Ngẫm ra mà tức, chả biết trút lên ai, nên mom trút hết lên tôi cho nhẹ. Ừ thì tôi cứ cười khì khì như con điên, rồi lại nói toàn những câu không có ý nghĩa, chuyển đề tài sang thứ khác chọc cho bà cười, để tôi cũng cười. Tôi có ước mơ giản dị lắm, chỉ mong sao có thể sống hoài với mom, hàng ngày hai mẹ con có thể vui vẻ với nhau là được. Vậy mà nhiều khi cố làm cũng lắm cái gian nan.

Bà kể lể một hồi rồi lại đi ra chợ. Còn tôi, lên phòng một mình, cố làm người vô tâm. Tôi thấy lồng ngực mình bó chặt, giống như trái tim tôi đang bị ai đó nhét vào cái hộp chật chội, không vừa mà cứ cố đè ép.

Nếu kể ra người đời hay những người tôi quá quen thuộc đã từng sỉ nhục tôi thì chắc viết đến mai cũng chả hết. Mặc dầu tôi luôn cố an ủi mình “những gì họ gây tổn thương cho người khác thì họ chả bao giờ nhớ, còn nếu người khác gây tổn thương cho họ thì họ sẽ giữ hoài.” Như thế mới là đời! Và tôi, có thể lắm chứ, cũng như họ thôi, ít ra là tôi có nhận thấy điều đó và đang cố để không phạm lại những điều người khác gây ra cho mình.

Đúng là phụ nữ, cái gì tha thứ sẽ tha thứ, nhưng tha thứ của phụ nữ không có nghĩa là quên đi mọi chuyện, chỉ giả vờ như chưa có chuyện đó xảy ra mà thôi. Để rồi khi có cái gì tương tự xuất hiện, sẽ là chất xúc tác mãnh liệt làm họ nhớ rõ những thứ từng rất xa xưa và nếu cần thiết họ sẽ liệt kê gần như đầy đủ.

Câu chuyện bắt đầu của những người hàng xóm tôi là:

Khen một ai đó sống gần nhà tôi. Nâng họ lên tầm cao ngưỡng mộ. Liệt kê các ưu điểm người đó có.

Và sau đó là lôi tôi ra làm cái nền cho người họ muốn ngưỡng mộ, chà đạp không thương tiếc. ^^

Chuyện này đã quá quen thuộc, gần như cơm bữa. Và trong mỗi giai đoạn mỗi thời kỳ tôi được so sánh với một người mà họ cho là thích hợp. Oái oăm thay, tôi không mở miệng nhưng những người được đem so sánh với tôi thì ghét tôi như ... (không biết nói sao ^^!, uhm, thì ghét tôi như sản phẩm cuối cùng của quá trình tiêu hóa). Tôi có làm gì ai đâu nè! ^^

Người đó nói rất nhiều, nhưng câu tôi cần nhớ chỉ có một thôi, nơron thần kinh tôi đến giờ này chắc cũng bị hủy hoại gần nữa rồi, nhớ nhiều quá, não tôi quê không thèm hoạt động thì mệt à. Nguyên văn nhé “tao mà có đứa con như mày thà không sinh ra thì hơn”. Tôi buồn có một, người mẹ nào hy sinh cả cuộc đời, cả tuổi thanh xuân cho con mình mà nghe câu đó, không đau lòng là chuyện lạ. Tôi có nên gán chữ ác cho người thốt ra câu nói đó không?

Xét cho tới cùng thì tôi cũng không nên trách cứ ai mà làm gì. Cái gì cần tha thứ thì sẽ tha thứ mặc dầu chả ma nào nó thèm xin gia đình tôi tha thứ cả. Bản thân tôi thì luôn cố gắng ở hiền để hy vọng được gặp lành.

Mọi thứ không vui kết thúc ở đây thôi.

Photobucket
Photobucket