PHML's Diary

Saturday, March 14, 2009

tức cảnh sinh lảm nhảm


"Nhớ ai như nhớ thuốc lào
Đã chôn điếu xuống lại đào điếu lên"
( không rõ tác giả, ai biết thì góp ý dùm)

Hic, thèm yêu một lần để biết được cảm giác nhớ da diết đó nhỉ? Chả biết cảm giác đó có ghê gớm bằng cái cảm giác mất ăn mất ngủ vì đến đợt phải đáo hạn ngân hàng nhưng chưa moi ra được đồng nào không?

So sánh của mình tập tễnh quá. Cứ lấy tiền ra mà so sánh với tình yêu cao cả.

“Nhớ ai như nhớ thuốc lào
Vợ/con? Không phải! Con đào nhí cơ!"
(Trọng Văn)


Một ngày hết mộng hết mơ
Hết tiền hết vốn con đào bỏ ta
Về nhà mặt lết mặt la
Vợ ơi khổ quá bỏ qua lại huề

Mặt con đã đến hai ba
Chả nhẽ lại bỏ thằng già dở hơi?
Thôi thì phận số chơi vơi
Đành huề dựng lại nhà chòi thôi anh.

Tức cảnh nhà người lại nói lảm nhảm. Đây đang chửi đấy, chả phải khen đâu. Mà lạ nhỉ mình khen thì bảo chửi khéo, mình chửi thì lại tủm tỉm cười cứ tưởng mình đùa.



Photobucket
Photobucket

Ngày may mắn


Có lẽ hôm nay mình may ghê gớm. Ôi, ngày hạ đáng yêu của tôi.

Tình hình là dạo này CSGT chỉ thích dòm ngó xế hộp thui, còn xế dỏm của mình thì không thèm nghía, nghía chủ nhân xế thui. Mình vượt đèn đỏ ( không cố ý tại không để ý chỗ đó có đèn đường) và nhìn thấy bên kia là anh chàng mặc áo vàng đứng, thế là hoảng vía nhìn anh ta rồi cười thật tươi, tưởng bị vịn, ai dè, anh bỏ qua cho đi luôn. Ôi trời, sao anh đáng yêu đến thế!

Vừa bước vô thì nghe câu khen quen thuộc “mày ăn gì mà trắng dữ vậy?”. Có câu nghe hoài, thay vô là câu “dạo này sao xinh thế” nghe có cảm tình hơn không? Mẹ mình bảo tao thấy dạo này mày đen, tụi nó bảo mình trắng. Còn câu thường để tóm lại nhưng hổng dám viết “…”

Có một anh chàng nhìn mình “còn nhớ anh không?”. Mình nhìn anh hấp háy rồi cười thật tươi “anh trông rất quen nhưng em xin lỗi, em không nhớ”. Tụi nó lại bảo mình khoái sốc người khác. Đâu có đâu nè, tại mình thật thà có sao nói vậy thui, đâu có dám cướp đặc quyền của mấy ông. Đặc quyền của đàn ông là nói dối, đặc quyền của phụ nữ là nói nhiều mừ.

Sau khi kết thúc thì mình vẫn tò te về một mình. Tự đến được thì cũng tự về được mừ.

Và cái may thứ hai đến, mình quên bật đèn xe dù lúc này đã ngắm được mặt trăng. Nhìn từ xa, thật ra cũng không xa lắm, chắc khoảng 1m thôi, 2 anh chàng cùng chiếc bồ câu trắng đang đứng, chợt nhớ quên bật đèn xe, thế là bật lên, đi sát sườn tưởng bị vịn, ai dè thoát tiếp. Ngày hôm nay mình yêu các quý ông quá đi mất, mặc dù thường ngày cũng có chút thù hận ^^.

Thường thì mình không thích người lạ hỏi về vấn đề gia đình. Mình không thích lần đầu tiên khi tiếp xúc với ai lại nói dối. Và khi hỏi về gia đình thì mình không biết trả lời ra sao, trả lời thật họ sẽ thắc mắc và hỏi tiếp, mà mình ghét giải thích. Thứ hai là hầu như ai nghe mình kể về gia đình đều thắc mắc “tiền đâu em xài?”. Mà mình lại cực ghét lần đầu tiên tiếp xúc lại bị hỏi về tài chính.

Tại sao không mở đầu câu chuyện rằng mình thích loại phim nào hay thích tác phẩm văn học nào? Có thể mình sẽ thao thao cho xem. Và mình thấy khi ai đó bày tỏ quan điểm của họ trong các sở thích hay tác phẩm, sẽ thấy ít nhiều trong đó tính cách của họ. Vậy là vừa khai thác được sở thích lại vừa hiểu thêm được vài tính cách đặc biệt từ họ. Điều đó thú vị hơn nhiều so với điều tra lý lịch hay tài chính chứ! Bạn quen tôi vì xuất thân hay tài chính của tôi chứ không phải vì tôi là người đáng để bạn quan tâm sao?

Khổ nỗi khi kinh tế phát triển thì con người quan tâm đến vẻ bề ngoài quá nhiều, và đôi khi trở nên thực dụng lúc nào không biết. Có lẽ ít nhiều mình cũng lậm cái tính đó, nhưng mình vẫn dừng lại để phân biệt đâu là thực tế và đâu là thực dụng. Mình đang đánh giá mình cao quá thì phải.

Sao cũng được, vì nay là ngày may mắn mà. Hôm nay yêu các quý ông quá!



Photobucket
Photobucket