PHML's Diary

Saturday, September 4, 2010

L xin lỗi

Source photo entry
Tớ đã sai rồi.

Lẽ ra tớ phải nghĩ trước khi nói mọi chuyện với cậu. Tớ nên nói những gì cậu có thể tin thôi, thay vì nói sự thật. Bảy năm trước tớ mất một người vì nói dối, giờ đây tớ mất cậu vì nói thật.

Tớ sẽ không bao giờ hỏi lấy lệ “tại sao cậu không tin tớ?”. Vì tớ biết rất rõ nguyên do, cậu là người đơn giản. Thay vì cậu đơn giản tin L thôi, nhưng cậu lại chọn việc đơn giản hơn là chẳng cần mất công tin L.

Rất dễ dàng để chứng minh sự thật. Nhưng tại sao L phải đưa ra bằng chứng. Cậu là bạn tớ không phải quan toà. Chuyện bạn tin hay không chả sao cả vì đó là sự thật. Quả thật có một chút thất vọng. Trong mắt cậu, tớ rẻ tiền lắm sao?

Tớ xin lỗi vì rẻ tiền trong mắt cậu. Tớ nghĩ cách sống của tớ như hiện tại thích hợp với cậu hơn. Nhưng không phải thế, tớ sai rồi. Lẽ ra tớ nên theo xu hướng bây giờ, nó hợp thời và hợp với cậu chăng?

Chuyện này nhỏ rất nhỏ. Mà sao tớ thấy buồn lòng quá.

Cấp 2, tớ rất muốn tham gia vào một nhóm. Nhưng để tham gia vào nhóm ấy tớ phải có xe và di động. Tớ đã nhịn ăn để đòi mẹ cho được những thứ tớ muốn. Rồi tớ cũng được vào nhóm, niềm vui chỉ thoáng qua, mà sau đó là nỗi buồn kéo dài. Chỉ vài tháng sau tớ chán và không tham gia nữa.

Khi tớ được vào nhóm, tớ nhận ra một điều. Giá trị con người mình, trong mắt những người bạn tuyệt vời ấy, thua cái xe và di động. Mình rẻ đến thế sao? Những gì mẹ mình hy sinh để nuôi mình lớn, trong mắt những người bạn tuyệt vời ấy không bằng cái xe và di động. Dẫu rằng mình là chủ sở hữu nó.

Chuyện hôm nay khác chuyện ngày xưa nhưng lại đem cho L một nỗi buồn tương tự.

Cậu là người duy nhất tớ chỉ cho cậu căn hộ mà tớ sở hữu. Đôi khi tớ nhắc về nó trên blog nhưng chỉ một vài câu thoáng qua. Ngoài những người lớn có dính dáng đến tiền bạc với nhà L mới biết về căn hộ ấy. Bạn bè ngang lứa hiếm khi tớ nói về nó.

Tớ có tự hào về điều đó không? Tự hào lắm cậu ạ, dẫu rằng tài sản ấy với nhiều người chả là gì cả. Tớ cũng giống như kẻ ăn mày khi sắp chết đói thấy gói cơm nguội cứ ngỡ là sơn hào hải vị í mà. Kẻ nghèo chưa bao giờ thấy của nên cứ ngỡ tiền ấy là nhiều lắm.

Cậu bảo rằng tớ nổ tớ có căn hộ, nhà tớ sao không dọn vô đấy mà ở.

Tớ không thể dọn vào căn hộ ấy để ở được. Tớ không đủ tiền để sống một mình. Tiền từ việc thuê nhà hàng tháng, tớ dùng đóng học phí, đưa cho mẹ một ít, tiêu xài, và cả để dành nữa. Tớ còn nhiều việc phải dùng đến tiền thay vì hưởng thụ cuộc sống độc lập.

Cậu có thể hỏi trực tiếp, tớ sẽ trả lời. Thay vì cậu đi nhận xét, kể lể tớ cho người khác nghe. Sau khi phán xét tớ xong, cậu tìm được câu trả lời cho mình chưa?

Tớ đi xe cà tàng, ở ngôi nhà cấp 4 mục nát, nên mọi thứ tớ nói đều rất khó tin. Nếu cậu chỉ mới quen biết tớ, có lẽ tớ không cần cậu tin. Nhưng 4 năm, 4 năm biết nhau, tớ tệ hại đến mức cậu không thể tin tớ sao? Đã không tin sao còn chơi với tớ?

Tớ xin lỗi vì đã không thể là người mà cậu có thể tin. Dù điều cậu tin không gây tổn hại gì cho cậu cả.

Tớ vẫn là tớ, một người vô dụng với hai bàn tay trắng.

Tớ sai rồi, tớ xin lỗi.

PHML