PHML's Diary

Thursday, July 22, 2010

đừng dối em nữa, người thương hỡi

photo by nour-k

Đừng dối em nữa
Người thương hỡi
Hoa đã tàn rồi
Chẳng còn hương

Đừng dối em nữa
Người thương ơi
Em biết lòng người
Nhiều thay đổi

Như mây kia
Bay về cuối trời
Như nắng tắt
Còn lại đêm côi

Như tay em
Không còn vòng hơi ấm
Như ngực này
Giá lạnh đã tràn qua

Như chiếc ly
Đã vỡ thành mảnh nhọn
Như dạ này
Đã chẳng còn niềm tin

Như tim anh
Đã không còn em nữa
Như môi nồng
Chẳng còn tìm đến nhau

Đã vậy rồi
Thôi người đừng dối nữa
Đừng dối em nữa
Nhé! Người thương

Có khó quá không
Một kết thúc
Có quá lắm chăng
Lời chia xa

Chỉ lần này thôi
Người thương hỡi
Chỉ lần này thôi
Đừng dối em.

Sài Gòn ngày có bão
PHML

Sunday, July 18, 2010

Ngày không mong đợi

Nguồn ảnh: sưu tầm

Đôi khi trong cuộc sống, bạn không biết nên sống thế nào, nên phản ứng ra sao mới phải lẽ. Có những ngày bạn mong nó đừng đến, khi nó đến bạn lại muốn nó trôi qua thật nhanh. Để rồi hết ngày, bạn lần thần đau đớn khi biết mình đã sai.

Trốn tránh dễ hơn phải đối diện rất nhiều. Nhưng nỗi ray rứt càng trốn thì nó càng mãnh liệt và chẳng biết kéo đến bao giờ mới kết thúc.

Ngồi đây tĩnh lặng giữa bốn bức tường, tôi thấy mình thật nhất.

Ngày hôm nay không phải ngày để tôi vui, không phải ngày để tôi có thể cười, nhưng tôi lại không khóc. Lạ lùng rằng tôi chẳng bao giờ khóc như người ta mong đợi cả. Và tôi đã cười rất nhiều vào ngày hôm nay. Người có thấy tôi hạnh phúc không? Người sẽ trách tôi chứ? Người thấy người có quá đáng thương không? Người có tha thứ cho tôi không?

Tôi biết rằng người sẽ luôn mong tôi hạnh phúc, nhưng người sẽ trách cái lối sống của tôi, tôi càng biết rõ rằng dù tôi có làm gì đi nữa, rồi người cũng sẽ tha thứ cho tôi. Bởi người tha thứ cho tôi quá dễ dàng, nên nỗi đau ấy luôn cuộn tròn trong đáy lòng. Và ngày hôm nay là thời điểm để nhắc về nó. Nhắc về con người thật xấu xa của tôi, nhắc cho tôi nhớ tôi đã tàn nhẫn thế nào. Nhắc tôi nhớ rằng người luôn mong đợi và sẵn sàng tha thứ cho tôi.

Nó đau. Đau đến nghẹt thở.

Nếu người đối xứ với tôi tệ hại hơn một chút, có lẽ nỗi đau này đã không kéo dài đến vậy. Người không thể tồi tệ với tôi, nên cuộc sống này đã bù vào phần đó.

Khi người cần tôi, tôi đã quay lưng. Và mãi mãi tôi không thể nói được câu xin lỗi.

Có lẽ người không thể tin rằng tôi có thể nhớ người nhiều đến vậy.

Rồi người cũng sẽ tha thứ cho mọi lỗi lầm của tôi thôi. Sẽ luôn là như thế. Và rồi sẽ còn nhiều rất nhiều những ngày không mong đợi...
PHML

Thursday, July 1, 2010

đêm cuối tháng sáu

Nguồn ảnh: sưu tầm

Đêm, mưa…

Ngồi bên hàng hiên tần ngần, ngắm từng hạt lúng lính nhảy múa trước khi rơi xuống vạt đường ngập ngụa. Chỉ trong chốc lát ngắn ngủi hạt nước long lanh trong ngần hoá ra nước sình dơ bẩn.

Đời người đâu có dài sao cứ mãi cắn đắng nhau. Hạnh phúc thì ngắn ngủi, mà đau khổ thì hay gặm nhắm từng chút một chẳng dễ mà rứt ra được. Nghe mưa rỉ rả như những lời chất chứa trong lòng đang tỉ tê khóc thương cho số phận của mình.

Vì không muốn trách mình, nhưng cũng chẳng thể mở lời để trách người, nên đổ hết cho ông Trời và trách cho cái số phận mình đang gánh lấy. Cứ sống thế này thì yêu thương trong tôi liệu còn lại bao nhiêu?

Thay đổi? Những năm tháng đó đã in hằn lên tôi bao nhiêu vết sẹo, chúng vẫn ẩn hiện mập mờ. Làm sao tôi có thể sống như trước đây, như trước khi tôi chưa từng có những nỗi đau đó. Làm sao có thể xoá hết những vết sẹo tôi đã mang. Cố giả vờ chỉ là dối mình dối người mà thôi.

Mưa, ngoài người bạn ẩm ướt và lạnh lẽo đó ra thì hình như tôi chẳng còn ai để chia sẻ cả. Chẳng còn một ai. Cùng nhau khóc, mưa nhé!

Khóc đi cho nhẹ bớt lòng.