Hôm nay mệt mỏi quá!
Chợt nhận ra rằng sống không có niềm tin lại mệt mỏi thế. Cảm thấy chán nản với tất cả, thấy mọi thứ vô vị. Chỉ lại va vấp một tí ti, thế mà mọi thứ đảo lộn. Và khi gặp khó khăn mình lại cảm thấy cô đơn đến khủng khiếp.
Lang thang phố, nghe gió ù bên tai. Muốn khóc nhưng vẫn ráo hoảnh. Đã điện cho 2 người, 1 số không tín hiệu, 1 số khi nghe tiếng thì lại chỉ thấy chán nản thêm. Rồi tự hỏi lòng nên chăng cắt đứt hết liên lạc cho rồi. Suy nghĩ suốt thời gian còn lại quyết định chấm hết. Còn một số nữa, khi gọi chắc rằng sẽ ở bên cạnh nhưng lại không muốn nợ ai đó quá nhiều, cảm thấy có lỗi khi chỉ nghĩ đến họ khi không còn ai cả, không muốn vì chút yếu lòng làm người khác tổn thương. Có lẽ ai đó sẽ không tin rằng khi nghĩ về người, tôi lại thấy xót xa và nghẹn tiếng.
Về đến nhà, lòng tôi nặng trĩu. Ước gì tôi ngang tàng và bất cần như xưa… biết đâu thấy nhẹ nhõm hơn.
Mẹ tôi lại loay hoay bàn tới bàn lui về mấy đồng tiền. Tai ù chả nghe gì cả, nhưng cũng hiểu lờ mờ, đầu nặng kinh.
Nhưng cũng chỉ có mẹ phát hiện ra áo tôi có vấn đề. Bà hỏi rằng áo dính gì thế. Nhìn lại mới thấy áo bị rách tí vì do khi chạy lúc nãy vướng vào, một ít máu loang ra áo. Máu chả tiếc chỉ tiếc rằng lại phải mua áo mới. Vết xước ấy thì là gì, vài hôm liền thôi. Nhưng hậu quả ngày hôm nay tôi gây ra lại khoét thêm một vết sâu nữa vào sự kỳ vọng của mẹ . Làm sao tôi nói ra được điều ấy.
Sống tầm thường không dễ chịu như người ta nghĩ.
Lại trắng đêm nay. Thấy lởn vởn trong bóng đêm là sự cô đơn đến kinh hoàng. Mày có ôm trọn được tất cả vào lòng không L.
PHML