PHML's Diary

Thursday, March 19, 2009

Lỡ bước

Nguồn ảnh: sưu tầm


Buồn…

Lo lắng…

Mất ngủ…


Muốn gọi ai đó trút bớt lòng sầu…
Chỉ có mình ta với ta.

Chiếc đèn bàn, cái bàn phím… lóc cóc nhịp gõ đêm.
Lại lảm nhảm một mình… giữa khuya.

Ta sợ hãi muốn tìm nơi trốn tránh.
Biết tìm ở đâu?

Rồi lơ mơ nhập nhằng viết ra bài thơ chả ra sao.
Cả cuộc đời ta làm toàn làm những việc chả ra sao.

...

Lỡ bước

Em lỡ bước đi qua vùng hoang mạc
Thấy mênh mang sự khô cháy héo tàn
Chân lê bước mà không hề biết lối
Đi về đâu giữa biển cát mênh mông

Quay đầu lại nhưng chẳng còn lối cũ
Gió đi ngang quét sạch dấu chân hằn
Càng lê bước càng rơi vào tuyệt vọng
Gọi ai đây giữa đất trời bao la?

Có ai nghe tiếng than từ lồng ngực
Nhịp tim đau nên thút thít nghẹn ngào
Em lạc bước đi qua vùng hoang mạc
Để ưu sầu hoá cồn cát trơ vơ


không nên nói



PHML

láo


Láo!

Tôi không tin rằng tôi lại nói về người đó bằng từ như thế.

Có phải do gần đây xúc cảm tôi không tốt nên tôi lại nghĩ sai lệch.

Sáng nay tôi thấy có người rảnh rỗi vác cần đi câu? Nếu mồi là dối trá thì sẽ câu được gì?

Không nên lật tẩy nhau như thế, nhở?

Đôi khi L thấy buồn nôn khi phải đóng kịch với bạn rồi. Nhưng đã đóng thì phải đóng cho tròn vai.

Tự nhiên nhớ bài hát
1000 người yêu em trong đó có tôi.
Còn 10 người yêu em, trong đó còn tôi.
Còn 2 người yêu em, một người rồi sẽ ra đi…
Tôi thì cũng chạy.”

Thế đấy, hình như tôi ở không hiền rồi. Mà tôi có làm gì ai đâu? Tự họ rước lấy đó chứ! Đừng trách tôi, bạn nhé!

Tôi đã dốc hết lòng vì bạn, còn bạn thì đạp tôi, và xem tôi như quả chanh khi khát. Tôi chắc mình không phải Lưu Bình, còn bạn càng không phải Dương Lễ. Thôi vạch áo cho người xem lưng thế đủ rồi.

Chúc bạn có buổi đi câu nhiều chiến lợi phẩm!


Photobucket
Photobucket