PHML's Diary

Wednesday, March 4, 2009

lại bị ghét


Lớp ôn thi vắng lắm, ngày đầu tiên đi học, tôi là người đi sớm nhất, chờ khoảng 15 phút thì giáo viên xuất hiện. Chả nhẽ chỉ có mình tôi? Gần 45 phút sau thì xuất hiện thêm 2 người, vậy ngày đầu tiên chỉ có 3 người. Chuyện này cách đây cũng gần 6 tháng.

Vài tuần sau thì N xuất hiện, N ngồi trên tôi. Do giáo viên yêu cầu tập nói nên chúng tôi trao đổi một vài thông tin, cô nhìn tôi với ánh mắt không thân thiện, tôi không hiểu lý do và tôi cũng không cần quan tâm đến. Tôi là loại người dù học chung lớp với nhau vài ba năm nhưng cũng có thể tôi sẽ không biết bạn là ai. Tôi chấm ai từ lần đầu nhìn thấy thì sẽ cố tiếp cận và trong lớp tôi chỉ trò chuyện với chỉ người đó mà thôi.

Có thể đó là do vấn đề tư tưởng và cách nhìn nhận riêng. Tôi biết đôi khi sống như vậy chỉ thiệt thòi cho chính mình nhưng để thay đổi điều đó tôi thấy mình sống không thật. Ngày trước tôi luôn quan niệm rằng chỉ cần duy nhất 1 người bạn thân, 1 người yêu thế là đủ. Thế giới của tôi luôn dành riêng cho họ, và cho dù cả thế giới này ruồng bỏ tôi, tôi cũng chỉ cần họ bên cạnh mình là ổn. Ai cũng thù ghét tôi cũng chả sao chỉ cần họ tin tôi và thương tôi là được. Tôi có tham lam không? Rồi một ngày thế giới của tôi sụp đổ, tôi không còn nghĩ được gì. Nhưng rồi tôi đã sống mà không cần bạn hay người yêu, tôi vẫn sống cho dù cả thế giới này ghét bỏ tôi. Đấy, tôi biết tâm lý mình có vấn đề, cần thay đổi. Và chuyện này xảy gần 6 năm trước.

Giờ tôi vẫn có bạn và đôi khi tôi thấy mình lạc giữa họ. Họ không còn là thế giới của tôi, thế giới của tôi chỉ có duy nhất tôi là bản thể mà thôi. Còn thế giới thật, thì có học tập, có công việc, có những lo toan thường nhật, có một vài người bạn tôi… Và thế giới thật thì không có gì là vĩnh cửu cả, phải học cách chào mừng nó đến, vui vẻ tiễn nó đi. Được mất cũng như nắng với mưa, ngày với đêm vậy thôi.

N thay đổi thái độ khi nhìn thấy một vật tôi sở hữu. Tôi thì thích người ta quý tôi vì bản thân tôi không phải vì vật chất tôi được quyền sở hữu. Rồi vô tình trong bữa tiệc chúc mừng kết quả, tôi biết được tại sao N không thích tôi. Tôi biết ai lấy thẻ sinh viên của mình, không phải N nhưng…
N chưa bao giờ tin tôi nói thật, do suy bụng ta ra bụng người thôi. N luôn kiểm tra tất cả những gì có thể kiểm tra về tôi. Tự dưng tôi thấy con người tầm thường như tôi quan trọng hẳn. Tình yêu luôn làm con người ta mù quáng.

Đôi lúc tôi không thể hiểu làm sao người ta lại yêu một người mà không thể hiểu gì về đối tượng, không biết họ muốn gì, cần gì, không rõ tất cả những thói xấu của họ. Yêu vẻ bề ngoài thì được bao lâu? Tôi chả biết gì về yêu cả, nên càng nói càng thấy đi sắp tới cung trăng. Nhưng có một điều tôi đã biết là đôi khi hiểu rõ ai đó muốn gì, cần gì, nghĩ gì, gần như tất cả thói xấu của họ, nhưng lại chả bao giờ yêu họ cả. Hiểu một người không có nghĩa người đó thuộc về mình.

Tình yêu với tôi ấy à, là người yêu tôi có thể đánh đổi tất cả những gì họ có để không phải mất tôi. Tôi nhìn thấy được người yêu tôi rồi, và tôi thấy mãn nguyện với điều đó, mom tôi đấy.

Ngoài mom tôi ra thì tôi chẳng có gì cả, đừng ghét tôi vì muốn giành những cái mà tôi không hề và cũng không muốn sở hữu.



Photobucket
Photobucket