PHML's Diary

Monday, January 5, 2009

Giận


Giận! V giận tôi đúng lắm, với cái kiểu làm người khác buồn mà chả bao giờ mở miệng giải thích lấy một lời dù rằng tôi biết người ta trông chờ vào sự giải thích của tôi. Sự thật cũng được, nói dối cũng được, dù sao cũng có cái cớ để bỏ qua. Vậy mà tôi cứ im lặng, nhìn thẳng, gương mặt bình thản không tỏ chút gì là hối lỗi. Ai mà chịu cho nổi chứ!

Bạn bè luôn nhấm nhẳng “đứa nào mà thích mày, đứa đó vô phước”. Có lẽ biết thế nên tôi không dám đeo bám ai cả. Hình như tôi rất có năng khiếu làm người mình yêu thương phải khóc hay buồn phiền. Khổ nỗi, những người tôi làm cho họ phát điên liên tục, buồn phiền nhiều, và rơi nước mắt thường xuyên lại là những người tôi yêu thương vô vàn. Hình như tôi càng yêu thương ai thì tôi càng làm cho họ mệt mỏi. Mặc dù thỉnh thoảng vẫn được khen là cô gái có khiếu hài hước.

Quá khứ để lại cho tôi khá nhiều ám ảnh, nên dù rất muốn thoát ra, nhưng hình như chỉ nỗ lực của bản thân riêng tôi thôi thì không thể. Nên việc giải thích điều gì đó với tôi là khá khó khăn. Với tôi yêu thương có nghĩa là chấp nhận, không thể chấp nhận thì đành bỏ cuộc. Rời xa tôi, đó là lựa chọn khôn ngoan!

Mượn lời của “Cô Đơn Trên Mạng” để nói ra những điều đang nghĩ nhỉ?

"…Mọi người chuyển động theo những lộ trình đã được vạch sẵn bởi số phận hay định mệnh - tên gọi không quan trọng. Chúng giao cắt với lộ trình của chúng ta trong chớp mắt rồi lại đi tiếp. Còn hơn cả hiếm và chỉ rất ít ở lại lâu hơn và muốn đi trên con đường của chúng ta. Tuy nhiên, cũng có những người xuất hiện đủ lâu, để người ta muốn giữ họ lại.Nhưng họ vẫn đi tiếp..."

È! Đọc lại những gì mình viết, choáng! Mình không định giải thích như vậy, giải thích kiểu này còn dễ gây hiểu lầm hơn. Thấy chưa, chẳng nói gì thấy còn hay hơn. Nói với mày thôi hen nhật ký nhỉ, nói với người ta lại hiểu lầm. Thương mày lắm đấy, nhật ký à.




Photobucket
Photobucket