PHML's Diary

Wednesday, January 12, 2011

lời nói



Biết đến bao giờ có thể quên lời nói ấy.

Có những khi tôi ước mình điếc để không còn nghe những lời nói như thế nữa. Có những khi tôi ước mình không còn thấy nữa, để không phải thấy biểu lộ đó nữa. Và tôi luôn ước mình câm, để mọi thứ sẽ mãi là bí mật.

Cám ơn trời vì còn có thể khóc.
PHML