PHML's Diary

Tuesday, September 8, 2009

Đừng yêu em nhiều như thế…

Nguồn ảnh: sưu tầm

Đừng yêu em nhiều như thế… phải giữ lại cho anh chút gì chứ…

Chàng trai im lặng, cúi nhìn xuống cái gạt tàn trống không, tay xoay xoay như muốn giấu đi nỗi run sợ… Có cái gì đó trôi tuột vào lòng… âm ỉ.

Cô gái nhìn anh, muốn vuốt mái tóc vàng hoe mang chút vẻ lãng tử nơi anh, nhưng cô sợ… Cô chống cầm hướng mắt về bình hoa bàn đối diện, nơi đó có đôi tình nhân chuyện trò khúc khích cười. Có gì đó nằng nặng ở ngực… day dứt.

Những tình khúc xưa cũ rỉ rả không át nổi tiếng người ồn ả, nhưng ở đó tồn tại sự tĩnh lặng giữa cô và anh.

Ngày anh gặp cô, cô nổi bật với nụ cười tươi trong trẻo trong nhóm bạn đi cùng. Anh chỉ ở xa nhìn ngắm. Không phải vì anh thua kém cô điều gì, chỉ là anh không dám tin rằng mình có được tình yêu, người phụ nữ yêu anh sẽ phải đối diện với nhiều thứ khó khăn. Mà ai yêu rồi thì mới biết, thử thách là con dao hai lưỡi, nó có thể làm nồng đượm thêm tình cảm , nó cũng có thể xé nát trái tim non.

Còn cô, bắt gặp ánh mắt anh hun hút về phía mình. Bối rối, nhưng cô không nghĩ đó là tình yêu.

Thời gian trôi qua chỉ có anh bên cạnh khi cô khóc, cô cười. Cô coi anh như bạn thân, cô không cảm nhận được thứ si mê mà lẽ ra nếu là tình yêu thì phải có. Cô nhận ra anh là một người đàn ông sâu sắc. Anh nhận ra cô đẹp nhất không phải nụ cười mà là đáy mắt chứa nhiều suy tư.

Và một ngày, anh nhận được một lời ngỏ của cô “anh có bao giờ thích em chưa?”. Anh chẳng biết cô nói thật hay nói đùa “cũng không biết nữa”. Cô cười lớn “tưởng anh thích em thì tụi mình yêu thử”. Anh lúng túng “nói thật chứ”. “Ừ, thật” cô nói.

Hôm sau, anh đến nhà cô sớm để đưa cô đi học. Cô ngạc nhiên thì anh cười hì “yêu nhau thì phải đưa rước chứ”.

Cô vẫn có nhiều người theo đuổi. Anh lặng thầm ít nói khi ghen tuông. Cô kể cho anh nghe mọi chuyện, và có chút gì đó thích thú vui sướng khi nhận ra anh ghen. Còn anh, cái nỗi lo xa xôi một ngày nào đó sẽ có người cướp cô khỏi anh.

Cái ngày ấy cũng đến. Nhưng không phải do trái tim cô bị ai đó đánh cắp. Cô vẫn không biết tình yêu là gì, nhưng cô biết hình ảnh anh sẽ ám ảnh mãi trong trái tim cô. Những định kiến làm cô chùn chân. Con đường anh và cô đi gần đến cuối, thấy mờ mập những ngả rẽ phía trước.

Mưa… Áo anh sũng nước, những vệt nước dài rơi rớt theo dấu chân anh. Anh ngồi bệt một góc cúi mặt lặng lẽ “làm sao để yêu em ít đi một chút?”

PHML
P/s: Sorry vì tự dưng lấy chuyện của mày ra dở hơi viết tùm lum. Nếu có ghé ngang đọc được thì đừng có oánh tao, tội nghiệp. Hôm nay tao buồn, buồn ghê gớm nhưng chả thể nói gì. Lấy chuyện mày ra để an ủi vì biết trên đời này có người còn buồn hơn tao, kekeke. Có chút ganh tỵ “phải chi có người yêu tao nhiều như thế”


Thứ hai, ngày 07 tháng 09, 2009

Nguồn ảnh: sưu tầm

Nhận được một tin... hiểu ra một điều.

Ngỡ ngàng... trống rỗng...

Lại một đêm trôi...

Ngày mai?


PHML