PHML's Diary

Thursday, March 18, 2010

sợ hãi

Nguồn ảnh: sưu tầm

Đầu năm chưa gì hết đã dính vào kiện thưa. Đi từ 7h sáng đến mịt 7h tối mới về, lo lắng làm chẳng nuốt nổi thứ gì. Về tới nhà mệt mỏi muốn nằm để ngủ nhưng cũng chẳng thể nào chợp mắt. Trong lòng luôn cảm thấy bức bối và bất an.

Bất cứ ai cũng bảo rằng mình thật tốt số, nhưng vào lúc này thì ai cũng làm ngơ. Một hai người bảo rằng lâu lâu cũng có xui rủi. Vâng, tất nhiên phải lâu lâu mới xui kiểu này, chứ ngày nào cũng thế thì tự đào mồ chết cho rùi sống quái gì được.

Đôi lúc mình muốn được thơ ngây như lứa tuổi của mình. Nhìn lại, thấy dù có lúc ngu dại nhưng gần như bao giờ mình cũng là đứa già trước tuổi. Liệu thật sự có ai hiểu được cảm giác của mình lúc này?

Bao giờ cũng vậy, dù giả đò tỉnh cỡ nào thì cũng có lúc mắt mình đục ngầu chao chác. Những khi như thế này thèm biết bao một người có thể cho mình tâm sự, một bờ vai để mình dựa vào. Nhưng điều đó đã và không bao giờ xảy ra.

Một ngôi nhà với hai bóng người phụ nữ dựa vào nhau ở cái xã hội này không thể tồn tại một cách dễ dàng đâu. Phải nuốt những vị đắng, phải cắn răng với những chà đạp là điều có thật.

9 tuổi tôi nhận ra rằng khi bạn nghèo người ta chẳng bao giờ tin bạn trong sạch, 10 tuổi tôi biết được rằng không có công bằng với những kẻ yếu thế. Đó cũng là một phần lý do tôi chán đời. Khi có được một cuộc sống tương đối vật chất không phải lo lắng đến cái ăn cái mặc, tôi muốn trốn rúc trong phòng và gạt bỏ cái xã hội lúc nhúc ngoài kia.

Tôi thật sự biết sợ.

Và thật sự mệt mỏi. Rất may là bảng điểm có rồi và tôi không nợ môn nào, đến tháng 5 mới phải thi tiếp, nên giờ có thể cả ngày đầu đường xó chợ được rồi.

Rồi mọi chuyện sẽ ổn thôi. Tôi tin rằng mình sẽ vượt qua được chuyện này. Chắc chắn sau này tôi có thể cười, nhưng trí nhớ tôi thì khó mà xoá nhoà, và niềm tin vào cuộc sống một lần nữa lại được đẩy ra xa tôi hơn, rất khó để tìm lại nó.

PHML