PHML's Diary

Monday, June 8, 2009

Cảm ơn

Nguồn ảnh: sưu tầm

Lời chúc mừng sinh nhật sớm nhất tôi nhận từ tuần trước. Vì H bảo rằng sẽ bận vào ngày sinh nhật tôi, với lại, mấy năm qua chưa bao giờ tôi tổ chức sinh nhật với bạn bè cả, tôi thường dành ngày ấy ở nhà chơi với mẹ. Nên rốt cuộc là tuần vừa rồi lại được nhắn tin “gặp nhau đi”.

Còn một chuyện nữa, định rằng không viết công khai, nhưng chắc rằng người đó không biết blog tôi và cũng chả muốn biết đâu, mà nếu có biết đọc xong chắc gì đã biết đang nói mình. Trước ngày sinh nhật tôi bỗng dưng nhận được quà. Mắt tôi trố to hết mức có thể, vì hôm ấy không phải sinh nhật tôi, hoá ra ai đấy nhớ nhầm. Tôi chắc ai đấy nhớ nhầm ngày tôi sinh chứ không phải nhớ nhầm hôm nay ngày mấy. Vì tôi giả vờ ngây thơ hỏi “hôm nay là ngày mấy nhỉ, sinh nhật mình , mình cũng chả nhớ”.

Rốt cuộc, tôi cười bảo rằng “lời chúc mừng thì nhận còn quà thì không nhận đâu.”. Không phải tôi giận, mà từ bé tới lớn, lần đầu tiên tôi rơi vào tình cảnh này, nên không biết làm sao cho khéo. Tôi không thể hét toáng lên, làm người khác quê khi nhớ nhầm ngày sinh của mình. Tôi cũng không dám nhận quà vì có phải là sinh nhật mình đâu. Nhưng thật sự tôi vui, vì đã có người nhớ tới mình dù nhớ đúng tháng chỉ nhầm ngày.

Năm nay tôi mua quà sinh nhật cho mình khá hoành tráng, mấy năm rồi, tôi mới phung phí tiền mua quà đắt đến vậy. Định bụng sẽ mua một chiếc nhẫn, nhưng đắt quá, chọn chiếc khác thì không cam lòng. Ngắm một lúc thì thấy có bộ bông tay và dây chuyền khá xinh, kiểu đơn giản lại là hình tròn. Chỉ mới thoáng nhìn tôi đã nghĩ ra vô vàn ý nghĩa về nó, suốt dọc đường về nhà, tôi do dự mãi, và chiều thì quyết định đem nó về nhà. Mẹ chỉ hỏi giá cả rồi không nói gì cả, chưa bao giờ mẹ nhớ ngày sinh của cô con gái duy nhất của mình nếu tôi không nhắc. Nếu không phải tôi quá giống người góp phần sinh ra mình, chắc tôi còn lầm tưởng mình là con nuôi. Bởi lẽ hình như dù không nói ra nhưng ai cũng nghĩ tôi không giống mẹ mình cho lắm.

Khi bé chưa lần nào mẹ tổ chức sinh nhật cho tôi, và mẹ cũng không bao giờ nhớ đúng ngày sinh nhật. Lớn một tí, thì mỗi năm tôi đều nhắc với ý định đòi quà. 17 tuổi, đó là lần cuối cùng tôi nhận quà sinh nhật từ mẹ mình. Những năm sau đó tôi tự tổ chức, tự mua quà, và tự làm cho mình vui vẻ. Có lẽ năm nay tôi ngán, nên không muốn tự biên tự diễn nữa. Dù sao thì mấy ngày nay, ngày nào tôi chả uống rượu. Đâu cần nhất thiết cứ sinh nhật mới có hoa bánh kem và rượu, tôi muốn làm tiệc ngày nào mà chả được. Cái quan trọng là túi tôi sâu hay cạn để đáp ứng nhu cầu bản thân mình thôi.

Mấy ngày nay đầu đau và khá bần thần, Efferalgan chả còn tác dụng nữa. Uống một viên, sau đó 2h lại uống tiếp 1 viên, nhưng đầu đau vẫn cứ đau. Vậy mà nốc một ly vang đầy thì thấy dịu người và khá tỉnh ra. Qua ngày sinh nhật và cho đến tết, hứa rằng sẽ không đụng gì liên quan đến cồn nữa. Dù không say cũng không nên lạm dụng nó quá nhiều khi tâm trạng không tốt. Biết đâu lại trở thành một kẻ nghiện rượu mà không hay, nên cai sớm thì hơn. Và tiết kiệm được khối tiền ^_^

Vào đúng ngày mình sinh thì món quà đầu tiên tôi nhận được là cú phone trong lúc tôi dang ngủ rất ngon từ một người ở xa, cách nơi tôi sống 9 múi giờ. Cái này sẽ viết riêng thành một entry khác.

Một lời chúc từ một người tôi không ngờ đến.

Sau khi lơ mơ nói chuyện một hồi thì tôi đi ngủ tiếp. Tối nay có 2 món quà sẽ được nhận. Cái này là đòi thẳng thừng chứ chả có nhắc nhở gì đâu. Không có là chả nhìn mặt nhau nữa đâu nhé, liệu hồn. Tôi chẳng cần gì nhiều ngoài lời chúc và một thứ được làm bằng tay.

Đang viết thì nhận được thêm một món quà. PM V: Dám đi qua đêm không mà rủ chị hả cưng?

Còn một một lời chúc mừng từ một người tôi mong đợi, nhưng có lẽ là không có. Tôi cũng chả có quyền gì để đòi hỏi bất cứ gì từ người đó cả dẫu chỉ là một dòng tin nhắn “HAPPY BIRTHDAY”.

Sẽ còn chỉnh sửa (^_^)
Quên mất phải chỉnh sửa gì rồi ( -__-")





PHML

to VA: 04

Nguồn ảnh: sưu tầm
Dạo gần đây chả có hứng viết gì cả, nhiều khi định viết cho mày một bức thư lãng mạn tình cảm ướt át mà úi giùi ui, rặn hoài chả ra được chữ nào. Thôi viết kiểu trong đầu có chữ nào ghi ra chữ nấy cho nó khoẻ.

Mày làm tao cảm động ghê, dù sao mày là người gọi điện chúc mừng sinh nhật tao đầu tiên. Thương mày lắm. Nhưng mà vừa bị đánh thức thì não tao nó không có hoạt động gì đâu, cho dù mày hỏi gì thì tao cũng ừ đại. May mà mày không hỏi có thằng nào nằm kế tao không? (^_^)

Cuộc sống tao khá ổn. Nhưng sự thật từ ngày mày đi có nhiều chuyện xảy ra lắm, mà không thấy mặt mày bằng xương bằng thịt thì không kể được. Còn viết blog để kể thì không thể tường thuật từng chi tiết nóng sốt được (*_~). Phải gặp trực tiếp thì mới hấp dẫn được.

Chuyện học hành của tao thì vẫn chả đâu ra đâu. Còn chuyện xem mắt thì đã được thong thả, vì ai thấy tao cũng ngán cả rồi. Bạn bè thì mày đi xa lơ xa lắc, còn mấy đứa khác cũng tranh thủ yêu với lập gia đình. Tóm lại, nhìn quanh chỉ thấy mỗi cái bóng mình dài thòng lòng, ốm nhom ốm nhách.

Đừng lo gì cho tao cả. Tính tao nó thế, mưa nắng thất thường. Dù sao thì tao vẫn lười ăn nhưng siêng ngủ. Cuộc sống của mày bên ấy, chắc cũng sẽ có rất nhiều chuyện, sống xa nhà mà. Ráng đi nha cưng, cố phải thành công cho được. Tao thì chả dám mơ đến hai chữ thành đạt, thôi thì an ủi bằng thành đạt của bạn bè cũng được. (^_^)

Chưa bao giờ tao nghĩ đến chuyện kết hôn nhiều như bây giờ, mặc dù không có lấy một chàng người yêu. Liệu có thể tìm được người thật lòng với mình không, trong khi bản thân tao còn không tìm ra được ưu điểm của mình, nhìn đâu cũng toàn khiếm khuyết, tao còn chả thích tao được cơ mà. Hôn nhân không tình yêu có bền vững không? Nên bắt đầu làm mẹ một mình, để không ám ảnh quá nhiều bởi đàn ông bội bạc, hay nên tan vỡ hôn nhân rồi làm mẹ một mình cho biết mùi vị với người ta?

Đấy loanh quanh một hồi là nhảm đủ thứ.

Tao không biết rõ chuyện bên ấy của mày, nhưng dù sao ở xứ người chắc sẽ không tránh được cảm giác cô đơn, cách sống lại thoáng hơn, nên có muốn ngã lòng thì phải cân nhắc một chút. Nói thì nói thế, nhưng từ trước giờ mày là đứa chả làm ai phải lo lắng bao giờ. Nhưng thật lòng tao không muốn mày kết hôn đâu. Tao hơi ích kỷ một chút, tao muốn tao kết hôn trước mày cơ (^_^).

Đang tranh thủ để khi mày về VN thì có cháu mà bồng. (^_^)

Thương mày



PHML