PHML's Diary

Wednesday, April 28, 2010

.

Nguồn ảnh: sưu tầm
Dạo gần đây bản thân không có một chút xúc cảm nào cả. Chán nản trong thời gian quá dài rồi, bước tiếp thì cũng chỉ thế thôi. Thay đổi? không biết phải bắt đầu từ đâu.

Bản thân là con người vô dụng, sống một cuộc đời bê bết đã nhiều năm nay, đến cả nhìn mình trong gương cũng thấy sợ. Những nỗi đau của đêm riêng mình tôi gói trọn.

Tôi không thể buông lời trách móc, tôi không muốn đưa ra những lời buộc tội, tôi không có cách nào để giải thích. Cổ họng tôi nghẹn lại, và nước mắt tôi rơi. Điều đó không phải một hay hai lần, không phải một hay hai tháng, không chỉ một hay hai năm, mà là phần lớn tuổi đời tôi đã đi qua. Có một chút hờn, nhưng rồi mọi thứ cũng sẽ qua. Năm tháng đi qua, rồi một ngày nào đó, tôi cũng sẽ được giải thoát khỏi cuộc đời này.

Hơn sáu năm trước tôi đã không đủ kiên định để bước tiếp con đường mình muốn đi. Tôi hèn nhát từ bỏ nó, tôi đã từ bỏ chính tôi. Tôi không hối hận vì quyết định đó, chỉ là tôi không biết rằng nó lại đau đớn dai dẳng thế này.

Sâu bên trong tôi càng ngày nỗi khao khát càng lớn dần. Tôi khao khát được thấy tôi trước đây một lần nữa, tôi khao khát được là chính mình trước khi năm tháng tuổi trẻ của tôi qua đi. Tôi biết rõ sẽ không có ngày đó.

Cách đây 2 năm, tôi nghĩ rằng mình sẽ theo sự sắp xếp, ra trường kết hôn và sống cuộc đời câm lặng mà mình đã chọn. Nhưng giờ đây tôi thấy sợ, tôi sợ hãi cái phần đời còn lại của cuộc đời mình chẳng bao giờ có thể thấy ánh sáng. Tôi sợ hãi cái trách nhiệm, tôi muốn trốn tránh nó, muốn vứt bỏ nó. Chính bản thân tôi không thể làm gì cho tôi.

Tôi muốn rũ bỏ tất cả, trốn chạy đến một nơi thật xa, sống thật với bản năng của mình, sống chỉ cho riêng mình. Khi cận kề cái chết con người ta lại khao khát mãnh liệt được sống. Khi chạm vạch của sự tuyệt vọng, người ta lại bùng cháy ngọn lửa hy vọng.

Cuộc đời ơi, tội tình gì mà loay hoay hoài với nỗi đau vậy.

PHML


Sáng tác: Trịnh Công Sơn
Trình bày: Khánh Ly





Bao nhiêu năm rồi còn mãi ra đi
Đi đâu loanh quanh cho đời mỏi mệt
Trên hai vai ta đôi vầng nhật nguyệt
Rọi suốt trăm năm một cõi đi về

Lời nào của cây lời nào cỏ lạ
Một chiều ngồi say một đời thật nhẹ ngày qua
Vừa tàn mùa xuân rồi tàn mùa hạ
Một ngày đầu thu nghe chân ngựa về chốn xa

Mây che trên đầu và nắng trên vai
Đôi chân ta đi song còn ở lại
Con tim yêu thương vô tình chợt gọi
Lại thấy trong ta hiện bóng con người

Nghe mưa nơi này lại nhớ mưa xa
Mưa bay trong ta bay từng hạt nhỏ
Trăm năm vô biên chưa từng hội ngộ
Chẳng biết nơi nao là chốn quê nhà

Đường chạy vòng quanh một vòng tiều tụy
Một bờ cỏ non một bờ mộng mị ngày xưa
Từng lời tà dương là lời mộ địa
Từng lời bể sông nghe ra từ độ suối khe

Trong khi ta về lại nhớ ta đi
Đi lên non cao đi về biển rộng
Đôi tay nhân gian chưa từng độ lượng
Ngọn gió hoang vu thổi suốt xuân thì

(Hôm nay ta say ôm đời ngủ muộn
Để sớm mai đây lại tiếc xuân thì)




Chưa bao giờ nghe bài hát này lại có cảm xúc như hôm nay.
"...con tim yêu thương vô tình chợt gọi. Lại thấy trong ta hiện bóng con người
...hôm nay ta say ôm đời ngủ muộn, để sớm mai đây lại tiếc xuân thì."
Photobucket

Monday, April 19, 2010

con chuồn chuồn em bắt



con chuồn chuồn em bắt
của ngày xưa trẻ thơ
đã bay về miền trời
ở nơi nào xa lắc

con chuồn chuồn em bắt
của ngày xưa trẻ thơ
lạc ở chốn bơ vơ
không tìm đường về được

con chuồn chuồn em bắt
của ngày xưa trẻ thơ
có đôi mắt lơ mơ
hướng về miền cổ tích

con chuồn chuồn em bắt
của ngày xưa trẻ thơ
đã hoá thành giấc mơ
để đêm đêm ấp ủ

con chuồn chuồn em bắt
của ngày xưa trẻ thơ
bỗng một phút bất ngờ
em thấy trên cánh sóng

con chuồn chuồn em bắt
có một màu xanh mây
như ánh mắt anh nhìn
cho lòng em chao liệng

con chuồn chuồn em bắt
cố bỏ chạy thật xa
ngẩn ngơ em vỡ oà
tần ngần trong tiếc nuối

con chuồn chuồn em bắt
như tình anh lững thững
có lúc gần lúc xa
chẳng thể nào hiểu thấu

con chuồn chuồn em bắt
của ngày xưa trẻ thơ
hay của lúc bây giờ
đã đều bay đi mất

con chuồn chuồn em bắt
có một màu xanh mây
bay vào trong giấc mơ
đêm đêm em ấp ủ


Kekeke… viết trong lúc qua lều người ta ngủ nhờ. Hôm nay bé L đi Bằng lăng Tím với bạn của MT. Đến bạn cũng phải xài ké của người khác nữa… Bùn Y__Y

Lúc đi mình muốn tìm về một chút ký ức của ngày xưa. Nhưng cảm giác không có một chút nào của ngày đó. Nên vui hay buồn nhỉ?

Dòng sông yên ả, với rặng cây rì rào, nhưng lòng mình không nôn nao như trước. Thì ra tim mình lỗi nhịp không phải bởi cảnh mà bởi người. Không hiểu tại sao mình cứ cố muốn nhìn thấy mình của ngày xưa một lần nữa. Càng tìm càng không thấy. Mình thật ngốc, cứ cố tìm cái mà biết rõ nó không hề ở nơi đó.

Cám ơn MT đã không ngại khi dẫn mình đi cùng. Cám ơn đã chăm sóc mình. Mình không biết có tạo ra ấn tượng gì không tốt không. Mình đã quen với việc sống chỉ có riêng mình.

Nhận ra được vài điều, không quá đáng để buồn, nhưng cũng chẳng khấp khởi để vui. Những điều ấy mình sẽ giữ riêng cho mình, nếu quởn viết thêm cái entry khác. Giờ đi ngủ!

PHML

Saturday, April 10, 2010

đến bao giờ?

Nguồn ảnh: sưu tầm

Sự vô tâm giết lần giết mòn tình cảm. Sáu năm qua tôi vô tâm nên tự giết chính mình.

Tôi đã bỏ hoang những năm tháng tuổi trẻ. Tôi có thể đủ sức thay đổi điều đó hay không?

Cam chịu và chấp nhận hiện thực, để hàng đêm trằn trọc thao thức với nỗi đau riêng mình?

Hay sống bản năng đáp trả tới cùng những gì đã nhận được, liệu những mảng tối vây quanh có tản đi được chút nào hay lại càng lấn sâu hơn vào cái thế giới tối tăm?

Khao khát một người có thể hiểu, mong chờ mỏi mòn một lời khuyên, trông đợi một bàn tay có thể kéo tôi dậy? Kết quả nhận được chỉ là sự trống không.

Nỗi bất trắc gieo vào lòng tôi mầm móng sự hoài nghi, đánh cắp lòng tin tưởng. Những đợi chờ khắc khoải cướp mất niềm hy vọng nơi tôi. Những lời hứa những dự định như mây bay về cuối trời xa xăm mất biệt. Còn lại gì trong tôi?

Tháng 4 lại về.
Bao giờ tôi trở về tôi của ngày xưa?

PHML
...
Sáng tác: Nguyễn Kim Tuấn
Thể hiện: Tuấn Ngọc



Có người từ lâu nhớ thương biển

Ngày xưa biển xanh không như bây giờ biển là hoang vắng

Lời tôi nhỏ bé tiếng gió thét cao biển tràn nỗi đau

Tình em quá lớn sóng cũng vỡ tan đời tôi đánh mất

Giấc mơ không còn biển xưa đã cạn

Vắng em trên đời biển thầm than khóc ngàn lòng với tôi

Cùng tôi biển chết, cùng em biển tan

Ngàn năm nỗi đau hóa kiếp mây ngàn cô đơn biển cạn.

Có người hẹn tôi tới phương trời

Biển xưa lắng nghe trắng xóa nỗi niềm biển không lên tiếng

Đời tôi nhỏ bé trước những khát khao chìm trong nỗi đau

Tình em quá lớn với những đam mê làm nên oan trái

Sóng reo não nề hải âu không về

Vắng em trên đời biển thầm than khóc ngàn lần với tôi

Cùng tôi biển chết, cùng em biển tan

Ngàn năm nỗi đau hóa kiếp mây ngàn cô đơn biển can.



"Đời tôi nhỏ bé trước những khát khao chìm trong nỗi đau..."