PHML's Diary

Tuesday, December 15, 2009

bão

Nguồn ảnh: sưu tầm

8h30 kẹt xe.

Nhích từng chút một trong tiếng la hét, vậy là đi toi việc mua sắm. Năm nay định làm 1 cái giáng sinh đúng nghĩa, có hoa nến bánh kem và ít rượu. Đã nhiều năm liền, ngày này đều trôi một cách lặng lẽ. Năm nay, kinh tế khá hơn muốn tự thưởng cho mình một chút dù thành quả đạt được chỉ là con số 0.

Quà cho mình đã chuẩn bị xong. Nhưng không biết tặng mẹ món quà gì, không nghĩ ra cái gì khác ngoài nữ trang cả, dù mẹ mình không thích món quà ấy, cái bà mong muốn thì mình không thể thoả mãn được. Vẫn luôn nghe ra rả rằng giá trị món quà không quan trọng bằng lòng thành. Nhưng chưa thấy ai từ chối hay không vui khi nhận được món quà giá trị cả. Cuộc sống thực tế khác rất nhiều với giáo điều trong sách vở.

Ghé quán và ngồi chờ cho cơn bão chiến thắng Việt Nam giảm nhiệt để có thể thong thả về. Quán cũng không quá đông, nhưng cũng chẳng vắng. Nhìn ra ngoài thấy dòng người chật ních, những khách hàng cũng nấn ná chẳng ai muốn rời quán vào lúc này.

Giáng sinh muốn diện bộ cánh màu đỏ, nhưng bất ngờ rằng trong tủ áo không có thứ gì ngoài chiếc sơ mi cũ sờn màu đỏ đã được mặc suốt 3 năm qua. Đã nhiều năm, mình không quan tâm gì đến ăn mặc cả. Đến trường thì đồng phục, về nhà thì mặc sao cũng được. Diện cũng chẳng biết cho ai xem mà cũng không có tiền để diện. Tại sao năm nay mình lại điệu đà thế nhỉ?

P về, cũng đã cho số, cũng đã hẹn gặp. Nhưng chắc sẽ không gặp, nhiều năm qua cũng không gặp thì cớ gì năm nay phải gặp mặt nhau. Đôi lúc cũng thắc mắc liệu trong ký ức của họ, còn được bao nhiêu hình ảnh của mình, liệu còn chút gì sót lại không trong chừng ấy năm. Tóm lại mình chỉ toàn suy nghĩ những điều vớ vẩn, có còn lại gì trong nhau thì cũng có quan trọng gì. Quá khứ cũng chỉ là quá khứ, nghĩ lắm cũng chẳng thể thay đổi được gì.

Ngồi quán chẳng biết làm gì, lấy điện thoại ra vọc. Ngồi đếm xem mình có bao nhiêu số trong danh bạ điện thoại, tháng 8 đã xoá rất nhiều lưu chỉ khoảng 60-80 số gì ấy. Kết quả hơn 100 số, nhưng nhật ký cuộc gọi của 2 tuần vừa rồi chỉ có 4 số trong đó 3 số của nhà và 1 số của P gọi để cho số. Đã 2 tuần trôi qua mình chỉ liên lạc duy nhất với 1 người mà đó lại là người mình không muốn gặp mặt. Đôi khi con người ta sống mà chẳng biết mình đã làm gì trong suốt chừng ấy thời gian.

10h30 rời quán dù đường vẫn còn đông.

Khuya, gõ lộc cộc và trời đổ mưa.


PHML