PHML's Diary

Sunday, December 27, 2009

Bệnh

Nguồn ảnh: sưu tầm

Đang ngo ngoe ngủ thì phone gọi bảo dậy đi, tao khao mày chầu ăn sáng. Giáng Sinh lặn mất tăm, đến cái tin nhắn cũng hỏng thèm nhắn lại. Đang yêu là thế đấy, khi nào chán chê mới nhớ tới bạn bè.

Lên quán thì đông hơn mình nghĩ, nghe ca cẩm một bài là tao chờ mày cả tiếng òi. Vài gương mặt cũ, vài gương mặt lạ hoắc, túm lại ai cũng đẹp, mình … nhất ^__^. Biết thân biết phận, vừa đặt đít là oang oang ngay “em vẫn mình ên, làm ơn đừng đụng vết thương lòng, già mà còn ế của em, tội nghiệp”.

Ngồi kế bạn lạ hoắc, cũng không biết bạn của đứa nào. Thấy trò chuyện rất rôm rả, chắc là cũng đi chung với cái đám ấy không ít lần. Bạn thỏ thẻ:
- L người Đà Lạt à?
- Không, L sinh ra ở Xì Ke, í lộn, Xì Gòn.
- L trắng ghê, nhìn giống con gái Đà lạt.
- Tại được mẹ cưng mà!
Một lúc sau, tự dưng bạn í nắm tay mình còn vuốt vuốt nữa “tay L mềm ghê”. Đã thế còn ngồi dựa hẳn vào mình í. Thừa nhận mùi nước hoa bạn í dùng rất thơm, nhưng mà nó làm mình sợ. Thấy mặt mình ma lanh vậy chứ cũng nhát lém.

Đi vệ sinh rùi trở ra biểu thằng A đổi chỗ lấy cớ chỗ mình đối diện máy lạnh làm mũi mình khó chịu. Thế là con H la toáng lên “sao mày không biểu ai đổi chỗ, biểu A?”, “thì tại hôm nay tao thấy A đẹp chai lạ thường”, “dạ, mấy mẹ tha cho con”, “thằng này dạo này bất hiếu, ai nó cũng kêu bằng mẹ được hết”…

Thật sự bạn mới làm mình hơi ngại, cũng chả biết từ bao giờ mình để ý những chuyện vặt vãnh với bạn đồng giới. Có lẽ vì không có người yêu, cộng với việc chỉ toàn có bạn gái. Không ít lần bị hỏi một một cách dò xét hay chất vấn thẳng rằng mình có phải đồng tính không.

Biết đâu một ngày nào đấy mình lại yêu một cô gái thì sao!

Vừa về tới nhà, bé Lam đón ngay “cô L về”. Mẹ nó nói dạo này nó cái gì cũng bắt chước mình. Chẳng hiểu sao dạo này nó mến mình ghê, thậm chí còn cả việc con nhường anh Bi Rain cho cô L luôn. Hồi đó, nó một hai Bi Rain là của con, út nó trêu “Bi là của cô L òi”, nó te te “mai mốt con lớn lên con cưới Bi, con lớn con đẹp, cô L lớn cô L già chát”.

Mẹ nó bảo nó về nhà ăn rồi đi ngủ, giờ mới thấy là nó bắt chước đến cả câu cửa miệng của mình “thiệt là tội nghiệp mình quá đi”. Mình buồn buồn hay nói câu ấy, điện thoại hết tiền thì la lên “phone hết tiền òi, thiệt là tội nghiệp mình quá đi!”. Muốn đi đâu đó mà không được “Muốn đi shopping quá trời ơi, thiệt là tội nghiệp mình quá đi!”. Nó thì la lên “con chưa có buồn ngủ, thiệt là tội nghiệp mình quá đi”. Bắt chước cô L lúc này thôi nhé, lớn lên thì phải ngoan và giỏi hơn cô L nhiều, không nên như cô L đâu.

Đi ngủ thôi, chủ nhật mà sáng sớm bị dựng đầu dậy rồi, thiệt là tội nghiệp mình quá đi!

PHML