Sự vô tâm giết lần giết mòn tình cảm. Sáu năm qua tôi vô tâm nên tự giết chính mình.
Tôi đã bỏ hoang những năm tháng tuổi trẻ. Tôi có thể đủ sức thay đổi điều đó hay không?
Cam chịu và chấp nhận hiện thực, để hàng đêm trằn trọc thao thức với nỗi đau riêng mình?
Hay sống bản năng đáp trả tới cùng những gì đã nhận được, liệu những mảng tối vây quanh có tản đi được chút nào hay lại càng lấn sâu hơn vào cái thế giới tối tăm?
Khao khát một người có thể hiểu, mong chờ mỏi mòn một lời khuyên, trông đợi một bàn tay có thể kéo tôi dậy? Kết quả nhận được chỉ là sự trống không.
Nỗi bất trắc gieo vào lòng tôi mầm móng sự hoài nghi, đánh cắp lòng tin tưởng. Những đợi chờ khắc khoải cướp mất niềm hy vọng nơi tôi. Những lời hứa những dự định như mây bay về cuối trời xa xăm mất biệt. Còn lại gì trong tôi?
Tháng 4 lại về.
Bao giờ tôi trở về tôi của ngày xưa?
PHML
"Đời tôi nhỏ bé trước những khát khao chìm trong nỗi đau..."