PHML's Diary

Friday, May 28, 2010

ngày ấy

Nguồn ảnh: sưu tầm

Chiều, dọn dẹp bất chợt nhìn thấy biên lai ghi tên một người, ngày được ghi trên biên lai 21 06 2002. Tôi nghĩ rằng đã quên vậy mà vẫn nhớ. Những năm tháng đó cứ mãi ám ảnh tôi.

Ba năm học ở CĐ không gợi cho tôi một chút ký ức nào. Một gương mặt thân quen, một kỷ niệm để nhớ, một người nào đó tôi muốn quên. Nó nhạt nhoà qua đi, vì tôi đã sống với nó bằng trái tim rỗng tuếch. Đôi khi tâm tình, nhiều người cho rằng tôi không mở rộng trái tim mình. Nếu không mở nó, tôi đã không nói những lời thật tận đáy lòng như thế. Dù tôi có mở toan cánh cửa lòng mình thì với họ cũng chỉ là một căn phòng trống rỗng mà thôi.

Ngày ấy vào mùa này thường được lấp đầy những cơn mưa. Giờ đây mọi thứ đều khô cạn, cái nóng đến bức bối làm ta càng khao khát hơn những ngày mưa.

Ngày ấy chỉ có người gọi tôi là “hít-le”. Thỉnh thoảng nghe cằn nhằn vì cái tính độc đoán của mình tôi lại hít sâu và thè lưỡi dài ra. Tôi tự mãn với bản tính xấu xa của mình. Con người đó làm cho tôi yêu tất cả những gì chẳng tốt đẹp ở mình, tôi chẳng ngần ngại việc bộc lộ nó.

Ngày ấy đã xa lắm rồi…

Thực tại tôi đã chán nản để tìm kiếm, cứ rong ruổi kiếm tìm hoài, tôi cũng chẳng biết mình cần phải kiếm gì. Và tôi cũng nhận ra rằng nơi cũ đã không còn in lại dấu chân tôi, năm tháng xoá mờ đi tất cả. Tôi không mò về quá khứ, để tiếp nối nó ở hiện tại, những con người ở quá khứ cũng chẳng thể tồn tại ở hiện thực. Mọi thứ ngày ấy chỉ là ảo ảnh được phản chiếu trên sa mạc khi ta sắp chết khô mà thôi. Nó luôn là thứ ta muốn thấy, và nó luôn đẹp.

Giờ đây khi ai gọi tên tôi, tôi luôn đáp lời dẫu chẳng nhận ra đó là tiếng ai. Những bước chân đến những bước chân đi tôi chẳng thể phân biệt được chúng khác nhau. Và tôi cố gắng tạo cho mình một hình ảnh tốt chỉ để trưng bày.

PHML