PHML's Diary

Tuesday, November 25, 2008

congratulation


Tôi đã thấy bạn.

Và L nghĩ cứ để mọi chuyện như trước đây vẫn vậy, không xáo trộn lên làm gì, đôi khi chỉ đơn thuần là muốn một ai đó cười nhưng hoá ra mình lại làm cho họ khóc.

Thoả thuận giữa L và bạn bị chính L phá vỡ, L biết đôi khi vì sợ chính mình tổn thương vô tình lại làm tổn thương người khác… kết quả là cả hai đều bị đau… Cứ để yên như thế!

Bạn có nụ cười rất xinh, hãy luôn mỉm cười nhé, và chúc mừng bước đầu thành công trên con đường mình đã chọn. L rất mừng cho bạn.

Có lẽ bạn sẽ không bao giờ đọc được những dòng này.

Tôi đã thấy bạn, bạn vẫn như trước như những gì tôi từng biết là rất đẹp.


Photobucket
Photobucket

you are always welcome in my heart


Hôm nay là bữa rảnh cuối cùng, mai bắt đầu thực tập, kết thúc những ngày có thể ngẩn ngơ hàng giờ về hàng đống chuyện ngớ ngẩn. Có lẽ sẽ thôi không quan tâm được xem bóng ma (người cũ í mà, đặt cho biệt danh mới hen) có vui vẻ mà hoàn thành được công việc mà mình mong muốn không, L chỉ có thể giúp được một cách duy nhất là cầu mong bạn có thể đi đến cùng con đường mình đã chọn. L quá vô dụng để có thể làm được những điều hơn thế.

Đã có vài ngày để suy ngẫm cho tất cả các mối quan hệ, thấy mình trong lòng một người nào đó cũng ở vị trí kha khá, vui thì có vui nhưng lại sợ chính mình không giữ được mối quan hệ, L vốn dĩ hay thất thường mà. Còn những người bạn khác, không biết phải nói sao, nhưng mỗi người có một khía cạnh riêng, mỗi người gây cho mình một bất ngờ riêng, mỗi người đều có vị trí riêng trong trái tim mình cả, đừng bắt L phải so sánh, cũng đừng nghi ngờ tình cảm của L dành cho các bạn giảm… ở xã hội này tìm cho mình một chút thật lòng là rất khó, L hiểu điều đó… thật lòng của các bạn dành cho L là điều rất quý. Hình như mình sến quá thì phải, nhưng lỡ “tỏ tình” rùi, thì nói cho hết những gì nghĩ trong đầu nhé! Ngoài gia đình ra, mình không có ông xã, ngoài việc ăn với ngủ thì mình không biết gì cả, không có các bạn cuộc sống của mình chán đến dường nào… mặc dù đôi khi mình không thích bất cứ ai quấy rầy thế giới tăm tối riêng của mình cả, nó chỉ là riêng của mình thôi, tối lắm, các bạn sẽ sợ ma…

Thời gian đi lẹ quá, L chạy mãi theo mà không kịp…

Photobucket
Photobucket

Khúc Hát Chim Trời


Sáng tác: Trần Thanh Sơn

Những cánh hồng sân ngoài một chiều mây bay
Gió lay tóc thề người đang còn thơ bé
Như chim trời người trẻ dại trong ta
Líu lo bên thềm những khúc ca mùa xuân

Gót xuân mềm âm thầm người tìm sang ta
Lúc vui lúc buồn người thất thường mưa nắng
Đôi khi vì một vài chuyện không đâu
Nước mắt ngắn dài người trách ta thờ ơ

Những cơn buồn lắm lời vẫn thường qua mau
Bước chân ra về người như chừng quên khuấy
Có bao giờ dù vội vàng trong mơ
Trái tim ơ thờ người nhớ thương cùng ta

Suốt đêm rồi cuối trời vầng trăng tha hương
Nhớ thương vơi đầy dòng sông mơ quê cũ
Bóng dáng người lại tìm về trong ta
Khúc ca chim trời ríu rít giữa hồn ta

Photobucket

tôi muốn trốn...


Mệt mỏi quá!

Mẹ không thích mình đi ra phố đêm, sợ bệnh sẽ nặng. Mình luôn kiếm cớ để ra ngoài, có lẽ mình sợ phải đối diện…

Phố làm mình thấm cái lạnh, mình yêu cái lạnh biết bao, nó làm mình tỉnh giấc… cái lý của mình cũng mạnh mẽ hơn tình cảm. Đôi khi để tiếp tục việc gì đó phải từ bỏ cái gì đó, không cam lòng L ơi, không muốn chấp nhận… thế thì sao?

Có quá nhiều việc để làm, nhưng mình luôn bỏ xó để tĩnh tâm, càng tĩnh lại càng thấy sợ… thèm có được một chút kiên cường, thèm có được một chút ngông nghênh, thèm một ít nhẫn tâm, thèm có tí dại dột… tham quá phải không L?

Nhắm mắt… tìm kiếm sự lãng quên… để sau này lại xót xa… phải chi…

Nước hết lên rồi lại ròng… mày làm gì được hả L?



Photobucket
Photobucket

hố


Có lẽ có ai nói gì đó mà mom không tin, chỉ biết hình như bà bị hố. Bà cứ lẳng nhẳng lằng nhằng… tự nhiên thấy vui vui, có lẽ mình thấy bà buồn bực chuyện gì đó không phải do mình gây ra, có lẽ nhờ đó mà tâm mình thấy thanh thản đôi chút…

Đêm nay bà thức khuya, không chịu ngủ… nhưng không phải do mình… bà vẫn cẩm nhẩm… mình thì cứ tủm tỉm cười… không hiểu tại sao… có lẽ tìm thấy chút thường nhật của cuộc sống hàng ngày.

“Đi ngủ đi!” Câu thường ngày mẹ nói với mình, đêm nay mình lại nói với mom. Mình lại chọc cho bà phát hoả, nhưng đêm nay trời lạnh, lửa không thể cháy… mà đời thì còn nhiều đêm lắm.

– Mẹ có ngồi cộng sổ đến sáng cũng chẳng thêm ra đồng nào đâu. Chỉ có cách là đem bán con thì mới mong mẹ khá nổi.

– Mày cho không cộng hàng khuyến mãi còn không có người rước đi. Suốt ngày chat chit khùng điên gì mà chat hoài.

– Vậy thì mẹ đi ngủ đi rồi con đi ngủ.



Con cũng hố rồi, mẹ ngủ trước con!

Sunday 2 March 2008 - 02:46PM (ICT)


Photobucket
Photobucket

cảm ơn bạn...


Hôm nay là một ngày mình cảm thấy rất mệt mỏi. Cảm thấy mình thật là con người vô dụng, sức khoẻ mình lại không tốt, cảm thấy người bạn của mình lạ quá, cảm thấy sự xa lạ khi phải ngồi đối diện nói chuyện với nhau, cảm thấy mình là một người thừa thải trong xã hội, cảm thấy thất vọng vì chính mình… quá nhiều thứ cảm thấy hay gom chung lại chỉ đơn giản mình thấy bản thân mình vô hình trước ánh mắt của mọi người xung quanh.

Đôi khi mình thèm 1 ai đó thấy được sự mệt mỏi trên gương mặt mình, thèm 1 ai đó có thể thấy đôi mắt mình đỏ hoe vì mới khóc, thèm 1 ai đó để biết rằng ngoài mẹ mình ra mình còn giá trị đối với một ai đó…

Mình không muốn trở thành là người phá bĩnh cuộc vui. Mình luôn mong muốn có 1 cuộc sống yên bình thì lẽ nào mình lại là người đi phá hoại sự yên lành của người khác. Mình không muốn đem lại nỗi buồn cho người khác. Không bao giờ mình muốn điều đó cả.

Mình ra khỏi nhà với tâm trạng rất chán, không muốn bước vào lớp, có lẽ bản chất là kẻ lười biếng rồi. Gặp lại một người bạn, mình đã nói suốt buổi, bỗng thấy chút niềm vui trong lòng, không hiểu tại sao, nhưng cảm nhận được một điều gì đó từ bạn. Trên suốt dọc đường về, L chỉ muốn nói tiếng cám ơn, rất cám ơn vì bạn đã trò chuyện với mình, rất cám ơn vì có người quan tâm đến cuộc sống mình hiện tại, nhưng trong lòng cũng thấy chút có lỗi, không biết mình có vô tâm với bạn hay không?

Nỗi đau không thể tan biến được ngay, nhưng nó sẽ bị mờ bởi nụ cười trong cuộc sống mà!

Tất cả những lời mình muốn nói là cảm ơn, cảm ơn bạn đã gặp mình, cảm ơn vì bạn mà mình thấy lòng nhẹ nhỏm đi rất nhiều, cảm ơn người bạn của tôi, mặc dù rất lâu chúng ta mới gặp nhau. Cảm ơn vì bạn là người mà mình có thể nói tiếng cảm ơn, còn với 1 người nào đó, có lẽ cũng rất hay dõi theo họ nhưng đôi khi một tiếng xin lỗi cũng không dám nói…

D à, ngủ ngon nha, rất vui vì biết bạn.

Trời hôm nay lạnh đó.

Saturday 24 November 2007 - 01:59AM (ICT)



Photobucket
Photobucket