PHML's Diary

Monday, November 24, 2008

cần...



Mình thèm những giây phút tĩnh lặng mặc dù cuộc sống của bản thân chẳng có gì ồn ào, thậm chí là yên tĩnh đến nhàm chán. Đến trường, về nhà, buồn buồn online, cuộc sống chẳng thể đơn giản hơn được nữa, vậy mà vẫn thèm nhiều lắm sự bình yên…

Khi mẹ hỏi ý kiến, gương mặt mình biến sắc, và rất khó chịu, nhưng dòng suy nghĩ lại chạy dọc qua, mình chỉ cười – thôi thì tuỳ ý mẹ. Ai cũng có mong muốn, mình đã là sự thất bại của mẹ, nên cũng chẳng biết phải nói sao. Điều duy nhất, mình muốn nói là hỏi xem mẹ còn nhớ lời mẹ nói khi ở bệnh viện không, mẹ khóc và nói với con chỉ mong sao mẹ khoẻ mạnh để con đỡ khổ… đến tận giờ điều con hằng đêm cầu nguyện là mẹ được mạnh khoẻ, mẹ của con à.

Mẹ muốn hùn vốn làm ăn, mẹ muốn gia đình mình tốt hơn, con có thể sống tốt hơn, tất cả là vì con. Con hiểu chứ mẹ, mẹ đã lớn tuổi, xài đâu bao nhiêu, cũng chỉ muốn tích góp cho con 1 số vốn… đã quá lâu rồi, giấc mơ về cuộc sống của con trước đây cũng đã lụi tàn… những nỗi đau đã qua nhưng con không thể quên… Gia đình mình bây giờ không phải quá chật vật, con có thể đến trường, tiền thuốc của mẹ tương đối có thể lo được… những ước mơ lớn hơn con không dám nghĩ tới.

Con cố giằng để giữ lại ngôi nhà ấy, mẹ khủng hoảng muốn bán nó… nghĩ lại nỗi đau ấy vẫn còn nguyên trong con. Mẹ đã từng không muốn con bước vào con đường làm ăn, làm một viên chức nhà nước mà cuộc sống an bình, con đã theo lời mẹ.

Không dám cản, vì những đồng tiền đó mẹ kiếm, hơn ai hết mẹ hiểu vị đắng của nó… có chăng con là người nhu nhược, nên đến mơ một cuộc sống tốt hơn cũng không có can đảm.

Niềm tin đối với cuộc sống này, với con mong manh lắm mẹ à. Con lại cần lắm sự tĩnh lặng, mẹ ơi!



Photobucket
Photobucket

0 comments: