PHML's Diary

Wednesday, January 12, 2011

lời nói



Biết đến bao giờ có thể quên lời nói ấy.

Có những khi tôi ước mình điếc để không còn nghe những lời nói như thế nữa. Có những khi tôi ước mình không còn thấy nữa, để không phải thấy biểu lộ đó nữa. Và tôi luôn ước mình câm, để mọi thứ sẽ mãi là bí mật.

Cám ơn trời vì còn có thể khóc.
PHML

3 comments:

Leman said...

Vô tình ghé qua blog của bạn...thấy buồn và đồng cảm với những gì bạn viết..cũng đọc đuợc một số câu nói hay của bạn..mong rằng năm mới này mình sẽ được đọc ít hơn những bài viết như vậy...vui lên bạn nhé..^_"

PHML said...

Cám ơn vì bạn đã ghé blog ^__^.
Nhân dịp năm mới cũng chúc bạn luôn vui vẻ hạnh phúc để đồng cảm ít hơn với những nỗi buồn của L.

Alice said...

Tình cờ ghé blog bạn, blog viết giản dị xen lẫn những nỗi buồn.

Xin chia sẻ và xin chúc bạn một mùa Tết vui nhé.