Dạo gần đây bản thân không có một chút xúc cảm nào cả. Chán nản trong thời gian quá dài rồi, bước tiếp thì cũng chỉ thế thôi. Thay đổi? không biết phải bắt đầu từ đâu.
Bản thân là con người vô dụng, sống một cuộc đời bê bết đã nhiều năm nay, đến cả nhìn mình trong gương cũng thấy sợ. Những nỗi đau của đêm riêng mình tôi gói trọn.
Tôi không thể buông lời trách móc, tôi không muốn đưa ra những lời buộc tội, tôi không có cách nào để giải thích. Cổ họng tôi nghẹn lại, và nước mắt tôi rơi. Điều đó không phải một hay hai lần, không phải một hay hai tháng, không chỉ một hay hai năm, mà là phần lớn tuổi đời tôi đã đi qua. Có một chút hờn, nhưng rồi mọi thứ cũng sẽ qua. Năm tháng đi qua, rồi một ngày nào đó, tôi cũng sẽ được giải thoát khỏi cuộc đời này.
Hơn sáu năm trước tôi đã không đủ kiên định để bước tiếp con đường mình muốn đi. Tôi hèn nhát từ bỏ nó, tôi đã từ bỏ chính tôi. Tôi không hối hận vì quyết định đó, chỉ là tôi không biết rằng nó lại đau đớn dai dẳng thế này.
Sâu bên trong tôi càng ngày nỗi khao khát càng lớn dần. Tôi khao khát được thấy tôi trước đây một lần nữa, tôi khao khát được là chính mình trước khi năm tháng tuổi trẻ của tôi qua đi. Tôi biết rõ sẽ không có ngày đó.
Cách đây 2 năm, tôi nghĩ rằng mình sẽ theo sự sắp xếp, ra trường kết hôn và sống cuộc đời câm lặng mà mình đã chọn. Nhưng giờ đây tôi thấy sợ, tôi sợ hãi cái phần đời còn lại của cuộc đời mình chẳng bao giờ có thể thấy ánh sáng. Tôi sợ hãi cái trách nhiệm, tôi muốn trốn tránh nó, muốn vứt bỏ nó. Chính bản thân tôi không thể làm gì cho tôi.
Tôi muốn rũ bỏ tất cả, trốn chạy đến một nơi thật xa, sống thật với bản năng của mình, sống chỉ cho riêng mình. Khi cận kề cái chết con người ta lại khao khát mãnh liệt được sống. Khi chạm vạch của sự tuyệt vọng, người ta lại bùng cháy ngọn lửa hy vọng.
Cuộc đời ơi, tội tình gì mà loay hoay hoài với nỗi đau vậy.
0 comments:
Post a Comment