PHML's Diary

Saturday, March 14, 2009

tức cảnh sinh lảm nhảm


"Nhớ ai như nhớ thuốc lào
Đã chôn điếu xuống lại đào điếu lên"
( không rõ tác giả, ai biết thì góp ý dùm)

Hic, thèm yêu một lần để biết được cảm giác nhớ da diết đó nhỉ? Chả biết cảm giác đó có ghê gớm bằng cái cảm giác mất ăn mất ngủ vì đến đợt phải đáo hạn ngân hàng nhưng chưa moi ra được đồng nào không?

So sánh của mình tập tễnh quá. Cứ lấy tiền ra mà so sánh với tình yêu cao cả.

“Nhớ ai như nhớ thuốc lào
Vợ/con? Không phải! Con đào nhí cơ!"
(Trọng Văn)


Một ngày hết mộng hết mơ
Hết tiền hết vốn con đào bỏ ta
Về nhà mặt lết mặt la
Vợ ơi khổ quá bỏ qua lại huề

Mặt con đã đến hai ba
Chả nhẽ lại bỏ thằng già dở hơi?
Thôi thì phận số chơi vơi
Đành huề dựng lại nhà chòi thôi anh.

Tức cảnh nhà người lại nói lảm nhảm. Đây đang chửi đấy, chả phải khen đâu. Mà lạ nhỉ mình khen thì bảo chửi khéo, mình chửi thì lại tủm tỉm cười cứ tưởng mình đùa.



Photobucket
Photobucket

0 comments: