Nguồn ảnh: sưu tầm
Mở mắt ngó đồng hồ 11h20. Vậy là đi tong buổi sáng.
Thói quen chả bao giờ thay đổi, bật máy tính để đó, và xuống nhà kiếm mẹ, à không kiếm đồ ăn. Dưới nhà tối thui, trống hoắc, mẹ đi chùa. Một đống ngổn ngang, nồi cơm chưa rửa, chén dĩa tùm lum, vậy là mẹ đi từ rất sớm.
Cũng chả màng, có sữa và mì gói, thế là đủ. Thứ hai này thi, cả tuần đc nghỉ, tập vở môn pháp luật cũng chả biết quăng đâu chứ đừng nói là học. Kệ, người thông minh như mình (ngu hay tưởng bở) cần hai ngày để học thôi, không đậu thì thi lại, có phải là thi lại lần đầu đâu.
Xử lý xong vụ phản động của bao tử thì loi nhoi lướt net. Cứ cảm thấy thời tiết ngày hôm nay se se lạnh, hanh hao sao đó, lòng tự nhiên thấy miên man. Mở khung cửa sổ thấy chấp chới cái nắng hanh vàng.
Trời nắng, rất nắng nhưng lại có cái gì đó se sắt lạ lùng. Vào đông rồi à? Hay lầm tưởng?
Có mùa đông đi ngang khung cửa
Có cái nắng hanh hao ghé vào
Có giọt nước tràn qua khe mắt
Có chút tình đọng lại trong tim
Nhớ, nhớ da diết ngày xưa… cái vị của ngày làm mình nhớ sao? Ngắm nhìn những vệt nắng nhảy nhót mái hiên, tĩnh lặng… cảm thấy thời gian đang chầm chậm lướt qua mình nhẹ nhàng. Thời gian chỉ có một chiều duy nhất bước đi, chỉ có ý niệm con người lội ngược dòng để tìm kiếm cái mất mát.
Bâng khuâng nhớ một câu hát: em biết anh đi chẳng trở về…
...
Thơ: Thái Can
Nhạc: Anh Bằng
Thể hiện: Vũ Khanh
1 comments:
ngoài này tớ vẫn đang chờ mùa hè qua :))
Post a Comment