PHML's Diary

Sunday, April 5, 2009

tôi không tin


Tôi không ngờ…


Tôi không ngờ mình lại vô tâm và tàn nhẫn đến thế. Tôi không thể tin đó là tôi.

Lẽ ra khi thấy những người đáng ra mình phải thương yêu, thì chỉ có trong tôi sự rỗng không. Lẽ ra khi thấy họ rơi vào sự khó khăn tôi phải có chút xót xa, vậy mà trong đầu tôi chỉ hiện ra những điều đáng sợ “gieo nhân nào gặp quả nấy”, liệu điều tôi nghĩ có chính xác không?

Nếu không thể hy sinh bản thân mình để cho họ được điều tốt đẹp thì tôi cũng phải có chút đau lòng vì những điều họ đang phải đau khổ, tôi phải có chút xót thương chứ. Vậy mà tôi thấy dửng dưng, trong tôi không có chút cảm thương gì của đồng loại cả. Tại sao tôi lại trở nên tàn nhẫn thế này? Vì đâu mà tôi trở nên con người như vậy?

Đâu đó lẩn khuất ở nơi tối tăm trong con người tôi có chút cảm giác của thoả lòng. Tại sao tôi lại đáng sợ đến vậy?

Lẽ nào tôi lại trở về nơi xuất phát?

Tôi không tin rằng mình là một con người khốn nạn. Tôi nkhông ngờ khi thấy ai đó khốn khổ và tôi thốt ra những lời đay nghiến độc địa lại thấy lòng nhẹ nhỏm. Bình yên tôi kiếm tìm suốt 6 năm qua là đây sao?

Đó có phải bản chất con người tôi không? Điều gì đã làm tôi thành ra thế này?

Tôi đã hoà nhập và thích nghi chăng?


Ngày xưa khi tôi 6 tuổi…

Đường từ nhà đến trường tôi đi ngang qua một ngôi chùa. Nơi tôi ở là một xóm lao động, lương thiện hay không thì tôi không biết, tôi quá nhỏ để hiểu được nghĩa của từ, tôi chỉ biết đọc vì giáo viên dạy đánh vần như thế.

Trong trí nhớ nhập nhằng không biết có đúng sự thật hay không. Tôi nhớ thỉnh thoảng mình được người ta đặc biệt quan tâm bằng việc đón nhận những viên đá được ném, hay cái nắm đầu mà lỗi lầm tôi vi phạm là gì thì không nhớ rõ.

Nhưng con nít luôn tin vào những điều không có thật.

Khi tan trường tôi thường ghé vào chùa quỳ lạy xin điều gì đó mà tôi không còn nhớ. Tôi không dám lấy nhang giống người lớn để lạy, vì tôi không có tiền mua chúng, tôi chỉ lạy bằng tay không thôi. Tôi thường bị bà giữ chùa xua đuổi, có lẽ bà sợ tôi ăn cắp.


Giờ đây khi tiếp xúc chung quanh, tôi vẫn thường nghe người ta giảng cho tôi biết về câu “nghèo là cái tội”. Tôi luôn mỉm cười. Tôi hiểu rõ từng chữ trong câu ấy, nhưng chẳng ai tin tôi có đủ chỉ số IQ để hiểu câu ấy cả.

Đời rất buồn cười vì buồn mà vẫn cứ cười.

...
Tôi không tin đây là tôi!



Photobucket
Photobucket

2 comments:

Tả said...

Mọi điều trên quả đất này đều diễn ra theo nhân quả. Bạn trở thành cái tôi hiện giờ hẳn là do nhiều tác nhân. Khi từ chối cái tôi hiện giờ chắc hẳn do bạn chưa tìm được lý do đủ để thuyết phục bản thân đó là một điều chính đáng. Có thể họ thật sự không đủ tốt để mình cảm thấy tí xót xa?
Không nhất thiết chúng ta phải làm người tốt, xấu xa có giới hạn vậy.

Thu Hương said...

Trên đời này có những người,những thứ không đáng nhận đựoc sự thương xót.Con ngừơi chứ có phải thánh thần đâu mà sau tất cả những gì ngừơi đó gây ra cho mình mình lại vẫn có thể mỉm cười mà nói: "Tôi tha thứ và không hận ông chút nào đâu"
Chỉ có điều nếu có thể L hãy quên và mặc kệ tất cả những việc đấy đi thì hãy cố quên và mặc kệ nó đi.Liệu họ có xứng đáng để mà bản thân mình bận lòng như vậy không ???