PHML's Diary

Sunday, March 8, 2009

Mưa tháng ba

Nguồn ảnh: sưu tầm
Chào tháng ba, tiếng chào muộn màng.

Định đặt bút, à không định đặt tay gõ lóc cóc về ngày mưa gió nhưng lại lu bu chuyện ngày nào cũng lu bu nên quên mất. Viết về mưa vào ngày nắng trong và đêm oi nồng.
Tôi thường hỏi mẹ “ mẹ sinh con ngày có mưa không, mà sao trời nắng con cứ mong mưa mãi”. Ngày tôi sinh nắng rất cao, trời rất trong dù Sài Gòn đã vào giữa mùa mưa. Tại sao tao lại yêu mày nhiều thế hả mưa?

Từ tết tới giờ hình như đã chứng kiến 3 cơn mưa thì phải, những cơn mưa đầu mùa đem lại cảm giác rất khác với những đợt mưa khi trời chuyển thu, dù Sài Gòn không có rõ 4 mùa.

Mỗi khi mưa đến tôi thấy lòng mình thanh thản lạ, như có ai đó cùng ngồi nghe tôi tự sự và rồi cảm động mà khóc cùng tôi, khóc cho những hạnh phúc đã trôi qua, khóc cho niềm đau sẽ lụi tàn và khóc cho ngày mai nắng lên…

Mưa đầu mùa như cô gái hờn dỗi rồi oà khóc, khóc ngây ngô mặc kệ tất cả mọi thứ xung quanh, mặc tất những ánh nhìn, mặc cả thế giới này có muốn điều ngược lại. Cô bày tỏ bản năng của sự đau khổ.

Mưa giữa mùa như cô gái nức nở cố kìm nén những tiếng nghẹn nấc, nước mắt cứ rơi dù đã nuốt vào trong, cảm xúc được bật ra mạnh mẽ dù cố nhét nó thật sâu.

Mưa cuối mùa không oà vỡ cũng không nghẹn ngào, những giọt nước mắt lã chã rơi thầm lặng. Cô đã hiểu vậy mà sao cứ phải đau? Cô sẽ phải ra đi một ngày rất gần thôi. Mưa cuối mùa rơi rớt những giọt cuối cùng.

Ôi, những cơn mưa, yêu lắm, nhớ lắm, muốn gọi về những mùa mưa… tháng ba…


Hôm nay ngày quốc tế phụ nữ thì cũng như bao ngày bình thường khác vì nhà ta chỉ có nữ quyền mà thôi. Tự dưng muốn nghe bài hát một mình

Đêm nay tôi lại một mình nhớ mưa.



PHML

0 comments: